282- TÙY TRÍ VÀ PHÁP TRÍ
(02:37:36) Phật
tử: Con kính bạch Thầy là đã hết giờ rồi nhưng con xin Thầy chỉ dạy
cho con thêm một điều này nữa. Khi ở thăm Thầy chúng con thiệt thòi là không được
nghe pháp thường xuyên Thầy chỉ dạy. Thế vừa qua thì con có thưa Thầy vài việc
về Tùy Trí và Pháp Trí ạ. Con thưa Thầy về chỗ Tùy Trí thì như thế này có phải
không? Thí dụ như con đã làm một công việc mà phải chỉ đạo, chỉ huy những người
khác đang hoạt động để giải quyết một loạt các công việc.
Trong những
công việc ấy thì con tính toán, con xem xét, con khởi xướng và con phải tính để
cho hiệu quả tốt đẹp. Thế khi người thực hiện việc đó lại chưa nghe ra. Thế thì
con phải bằng mọi cách nói để cho người ta nghe ra, nói nhẹ chưa được thì bắt
phải nói mạnh, cũng giống như cái búa 5 cân đập vào chưa vỡ, con đập 10 cân thì
nó lại tan ra. Lúc ấy con phải nói nặng nề, nói gay gắt. Thế nhưng cuối cùng
thì họ nhận được ra vấn đề và khi con nói gay gắt ấy thì ngay lúc đấy con nhận
thức rằng, mình phải có một phương pháp để làm cho họ nhận ra vấn đề, chứ không
phải con nói gay gắt ấy là lúc đấy con ác cảm với họ, hoặc con ghét họ hoặc con
mắng họ hoặc con mạt sát họ, không phải như thế.
Trong lòng
con hết sức thanh thản nhẹ nhàng và sau khi con bằng những pháp ấy con làm họ
nhận được ra vấn đề nó rõ ràng, họ đều thấy thế là đúng. Thì thưa Thầy phương
pháp con làm ấy có thể gọi là thiện xảo mà cũng có thể gọi là tùy trí có đúng
không thưa Thầy.
Trưởng
lão: Đúng đó
con, bởi vì đó là tùy trí mà, bởi vì mình tùy hoàn cảnh đó mà mình phải dùng
ngôn ngữ, dùng hành động của mình để thuyết phục họ đi vào đúng; để không khéo
nó đi vào ác pháp, đó gọi là tùy trí. Cái đó đúng con.
Phật tử: Dạ cảm ơn Thầy. Thưa Thầy, vấn
đề của trung tâm an dưỡng Từ Thiện Chơn Lạc vừa rồiá, khi nó được triển khai
cũng như hôm nay chúng con triển nó ở nơi khác trên núi thì có rất nhiều những
ý kiến họ quan tâm tới và mỗi người có một cách nhìn của mình, cách nhìn ấy nó
tùy theo tâm của mỗi một người, tùy theo sự giác ngộ của mỗi một người.
Nếu những
người biết nhìn nó ở trong nhân quả và họ hiểu nhiều về nó thì họ im lặng họ
không cần nói gì cả. Thế nhưng lại có những người không giữ được độc cư lúc nào
tâm cũng phóng dật, tìm đủ mọi chuyện moi móc. Xong đến lúc quy kết, kết luận tội
người này, kết luận tội người kia bằng cách nghĩ của mình. Thưa Thầy con nghĩ,
chính lúc đấy họ đang tạo những nghiệp ác rất khổ cho họ. Bởi vì có ba nơi tạo
nên nghiệp là thân, khẩu, ý. Lúc đó họ đang bằng cái ý của họ mang những mặc cảm,
mang những chuyện này, chuyện khác mà làm cho những sự việc đã phức tạp lại phức
tạp thêm. Chính lúc đấy con nhìn thấy đây là những chướng ngại pháp đối với
mình, mình phải lấy ngay chính những chướng ngại này để mình an, để mình biết
tâm của mình, nhìn vào tâm của mình và mình xả tâm. Và tu chính là ở chỗ này,
trong hoàn cảnh của con thì lấy chính cái xả tâm, lấy chỗ đó làm chỗ để mà tu
thì con thanh thản. Tất cả những chuyện như thế thì chính là con đã biết tu,
thưa Thầy có phải như thế không ạ?
(02:40:34) Trưởng
lão: Không phải con, mà trong những ác pháp đó, trách nhiệm của con phải
làm nhiệm vụ cho thành công thì phải thuyết phục họ; chứ không phải là họ ở
trong thất đó rồi họ phá vỡ độc cư của họ. Họ ra họ bàn cái này, bàn cái kia để
làm cho mình động mình; thuyết phục họ hoàn toàn là khắc phục họ bằng
những tùy pháp, chớ không thể để cho họ dẫn dắt mình. Đó là mới là người
làm việc.
Chẳng hạn
bây giờ con là người điều hành, con là người chỉ đạo ở trên vấn đề đó. Người mà
góp ý đúng theo ý của con, bởi vì cái này phải là hoàn toàn nằm trong ý điều
khiển của con mà người ta góp ý đó mình thấy nó hợp, nó đúng thì chấp nhận; mà
không hợp không đúng, gạt bỏ ra liền, chứ không phải là tùy theo cái ý của họ
đâu. Mình dẹp đi để cho mình thành công thôi. Chứ còn không khéo con tùy riết rồi
chắc họ dẫn con đi tuốt luốt mất, không được, không có được theo ý. Phải nhớ
trên vấn đề làm việc là phải vậy. Cho nên khi người tu chứng rồi người ta đủ
trí tuệ người ta thuyết phục được, còn con bây giờ thì họ chưa phục.
Phật tử: Con xin phép thưa Thầy con đi về.
Thầy: Ờ con, bây giờ sắp sửa tối rồi
con.
Cho nên vấn
đề bây giờ, cái duyên mấy con nỗ lực tu đi, một thời gian sau mà tu xong rồi, mấy
con sẽ nhiếp phục, mấy con dẹp cái này xuống hết, cái người chưa làm chủ sanh,
già, bệnh, chết mấy con đừng nói. Cũng như bây giờ mấy người dù là những người
nào, bất cứ người nào, Thầy sẽ xác định mấy người làm chủ được chưa mà mấy người
góp ý kiến. Cho nên mấy con thấy bộ “Đường Về Xứ Phật” Thầy đã
có cái thơ ngỏ nếu mà ai làm chủ được sanh, già, bệnh, chết á thì mới phê bình
bộ sách này, còn không thì đừng có phê bình. Đó, như vậy là rõ ràng. Cho nên mấy
con ráng tu tập thì mấy con sẽ làm hết sức.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét