281- MUỐN TU TẬP ĐÚNG PHẢI THƯA HỎI THIỆN HỮU TRI THỨC
(02:32:13) Phật
tử: Con thưa Thầy vừa qua cũng có một số Phật tử quyết tâm một sống một
chết để giữ hạnh độc cư và họ thực sự họ thích giữ độc cư là không tiếp duyên,
không từ bỏ độc cư. Thế nhưng họ luôn bị ức chế chứ không xả tâm được. Tuy rất
là độc cư bằng cách bên ngoài, hình thức bên ngoài thì rất nghiêm túc nhưng thật
ra không đủ duyên để có được cái xả tâm và nó lại rơi vào cái ức chế tâm.
Trưởng
lão: Vì đó
là không có người hướng dẫn
Phật tử: Thưa Thầy được nghe Thầy dạy
nhiều lắm rồi
Trưởng
lão: Được nghe
mà nghe kiểu tưởng mình không à.
Phật tử: Thưa Thầy con nghĩ là phải thừa
nhận thực ra cái này chính là cái quả. Cái quả này hôm nay đã lộ ra như thế, nó
từ những cái nhân từ hôm qua đã tạo tác được; nên đến hôm nay nó lại bẻ lái
sang một điều khác. Nó không hiểu được điều mà Thầy chỉ dạy.
Trưởng
lão: Thật sự ra Thầy bảo ở trong thất độc cư đừng có tiếp duyên ra ngoài, rồi bắt
đầu ở trong thất độc cư á nhiều thứ chuyện xảy ra trong tâm của mình. Mỗi chuyện
xảy ra thì phải hỏi Thầy, chứ còn ở trong đó ép buộc, cứ lo ức chế ý thức của
mình đừng cho khởi niệm thì mình bị ức chế rồi. Đó là tại mình tưởng ra mình
tu. Còn trái lại
Thầy dạy á là khi mình sống độc cư, quyết tâm mình sống độc cư, không nói chuyện,
không phóng dật ra ngoài, giữ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình.
Bắt đầu bây
giờ mình sống độc cư thì từng tâm niệm nó xảy ra. Bây giờ nó hôn trầm, thùy
miên thì Thầy bảo ôm pháp Thân Hành Niệm thì siêng năng ôm pháp Thân Hành Niệm,
còn lười biếng cứ ngồi đó mà gục tới, gục lui làm sao mà phá được.
Bây giờ loạn
tưởng Thầy bảo ôm pháp Thân Hành Niệm phá mà không chịu ôm pháp Thân Hành Niệm
làm biếng mà làm sao mà phá được. Phá như thế nào? Bây giờ nó có những hiện tượng
như loạn tưởng, cứ ngồi đó niệm này niệm kia, rồi bây giờ nó hôn trầm, thùy
miên nó gục nó không niệm thì nó gục tới, gục lui; Thầy bảo ôm pháp Thân Hành
Niệm tu tập rồi phá nó tỉnh. Hễ nó tỉnh rồi thì ngồi lại coi thử coi nó tỉnh được
bao lâu. Nếu mà chưa tỉnh thì ôm pháp mà phá.
Ngồi lại mà
niệm vọng tưởng nó khỏi lên thì ôm pháp, nó có phương pháp mà, tại cái
người đó họ tu theo cái kiểu họ hiểu họ chỉ biết ờ bây giờ ôm vô cái độc cư
thôi nhưng mà không ngờ họ vô đó họ chịu đựng, họ ức chế. Đó là cái sai của họ
chứ đâu phải là cái sai của Thầy. Thầy bảo bây giờ độc cư rồi thì người nào
mà ôm pháp độc cư trong một tuần lễ được thì Thầy sẽ dời họ vào gần bên Thầy, để
làm gì, để Thầy kiểm tra coi sự độc cư của họ từng giây, từng phút họ xả tâm chỗ
nào hay là không xả tâm. Chứ đâu phải để họ tự ức chế tâm họ, đâu được. Cho nên
nghe nói độc cư rồi mấy con tự về khép cửa độc cư cái kiểu đó, kiểu đó mấy con
giết mấy con chứ chưa chắc đã là mấy con tu đúng, ở đây có Thầy mà.
(02:34:46) Mình
quyết tâm để làm chủ sanh, già, bệnh, chết là những lợi ích lớn cho đời người
thì cái này phải có Thầy hướng dẫn, chứ không thể chỉ tôi có
tâm quyết tâm để sống độc cư.
Sống độc cư
có nghĩa là các con bỏ hết gia đình của các con rồi chứ con đừng có nghĩ rằng: "Tui
ở độc cư bây giờ tôi ở trong gia đình, tui sẽ có một cái phòng, cái thất nào
tôi không tiếp duyên ai hết, con cái sẽ đem cơm vô tui ở đây tui ăn tui
tu". Cái kiểu này không bao giờ được. Phải bỏ hết gia đình, nghĩa
là không còn ái kiết sử, đó là cái thứ nhất. Cái thứ hai á, bỏ hết những cái gì
mà mình còn đang dính mắc; bỏ hết vào đây, Thầy cho vào "Bây giờ
con có sự quyết tâm để sống độc cư tu tập, con sẽ xin được ở đây". Thầy
cho ở khu thất này thử một tuần lễ coi sự độc cư có được không và đồng thời Thầy
dặn những người ở đây thử coi có phá hạnh độc cư không, thì những người này báo
cáo hạnh độc cư này bảy, bảy ngày đúng Thầy sẽ dời đi vô khu vực của Thầy liền,
đó chứ Thầy đâu có để đây đâu. Đây là cái sự hướng dẫn của người ta mà,
chứ đâu phải tự để con ức chế, con độc cư vậy chết. Cho nên mấy con đừng có
nghe độc cư là bí quyết thành công rồi mấy con cứ sống độc cư là được, không phải
đâu.
Trưởng
lão: Tới giờ rồi
hả con, tới giờ Thầy dẹp, phải không?
Vì vậy, trên
bước đường tu tập thì mấy con nhớ rằng, vấn đề tu tập là làm chủ sanh tử rồi,
nó không phải là cái chuyện thường. Cho nên bí quyết của nó thành công
là phải sống độc cư, không thể ngoài cái độc cư mà tu tập làm chủ được. Vì
vậy mấy con quyết chí tu tập là mấy con quyết độc cư, thì độc cư đó mấy con phải
xả bỏ; chứ không lẽ mấy con ngồi đây trong thất, khoảng tuần lễ, hai tuần cái
có bà con đến thăm, mấy con chạy ra tiếp nữa thì độc cư có một tuần lễ làm chi
đó. Thầy nói 6 tháng nghĩa là vào độc cư rồi thì 6 tháng độc cư trọn vẹn chứ. Bắt
đầu người ta thử một tuần lễ thôi sau đó xong rồi, sắp xếp gia đình hoàn toàn
không được ai đến thăm viếng nữa thì người ta cho độc cư 6 tháng.
Trong khi 6
tháng để chứng đạo chứ không phải là 6 tháng để vô đó độc cư không. Người ta dạy
cách thức của mình xả tâm như thế nào. Trong giờ phút lúc đầu tiên như thế nào,
có những niệm như thế nào, hôn trầm như thế nào, đã chỉ cho phương pháp hết rồi
gặp thì phá. Gặp những chướng ngại đó là phá liền không có để, thì con thấy đó
là lợi ích thiết thực cho người tu rồi, họ biết cách thức (sắp xếp ), họ biết
pháp nữa. Trong khi Thầy dạy pháp Thân Hành Niệm các con hãy đi cho Thầy xem
coi đúng hay không chứ để nói cái miệng rồi đi tới rồi đi lui nữa, rồi đi thụt
lui nữa. Pháp Thân Hành Niệm ai mà dạy đi thụt lui mấy con, vậy mà mấy
con chế ra thụt lui đó chứ. Mấy con nhiều cái kiến giải để đưa đến cái pháp
sai.
Cho nên
không có tự mấy con kiến giải ra được mà cái pháp người ta dạy như thế nào phải
làm đúng như thế nấy, chứ hầu hết mấy con ở trong thất đó mấy con nghĩ "phải
làm sao cái tâm này nó đừng có vọng tưởng", rồi bắt đầu mấy con cố
gắng mấy con ức chế cái tâm mình không vọng tưởng, không phải
chuyện đó đâu mấy con. Thầy bảo ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các
pháp không được ức chế, con hiểu không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét