283- HÃY LÀM LỢI ÍCH CHO CHÚNG SANH SAU KHI MÌNH TU XONG
(02:42:19) Phật
tử: Con Kính bạch Thầy, Thầy dạy bất cứ lúc nào cũng đều đúng đều
chính xác, đều là chân lý. Vì Thầy là bậc tu chứng đã đạt tới chỗ toàn thiện
nên tất cả những điều gì Thầy dạy chúng con thì đều là điều thiện cả. Nhưng mà
khi tâm còn đang động, đang đảo điên các ác pháp thì không dễ dàng gì liễu ngộ
và ngộ ra những điều gì mà Thầy dạy mấy con. Thế nên Thầy bảo rằng bây giờ tất
cả phải tu và chỉ có tu chứng thì mới là điều trước hết trên hết. Cái đó đúng
quá rồi, muôn thuở rồi. Thế nhưng, cách đây 30 năm Thầy đã cho triển khai để
xây dựng trung tâm an dưỡng rồi cơ mà.
Trưởng
lão: Ờ, Thầy đã
chuẩn bị chứ đâu…
Phật tử: Nếu mà việc này là việc quan trọng
và cần thiết chứ không phải vì có việc tu chứng nó cùng một lúc được. Mỗi người
có cái duyên tu khác nhau.
Trưởng
lão: Đúng rồi,
khi mà Thầy đề ra để mà làm trung tâm an dưỡng là mục đích. Từ 30 năm mà sau
này 60 năm hay hoặc 200 năm nó mới có, chứ nó không phải là có bây giờ; nhưng
chủng tử của nó phải khởi động, phải khởi trước, chứ nó không thể mà mình muốn
cái nó có liền đâu.
Mà từ chỗ
khu an dưỡng của Chơn Lạc ở ngoài đó, đến bây giờ. Đầu tiên Thầy đến xây dựng một
nơi gọi là Tu viện á thì nó phải có cái trung tâm an dưỡng. Vậy Tu viện nó có rồi
thì bắt đầu từ đó trung tâm an dưỡng nó vẫn dài dài cho tới bây giờ chưa thành
tựu không có nghĩa là nó không thành tựu, có thể 100 năm có thể 200 năm, có thể
300 năm nó sẽ thành tựu thôi, đừng có lo.
Thời gian đối
với một người tu nó không có dài, nó không có dài, mà sợ cái tâm mình không đủ
ý chí thôi. Không đủ ý chí để cho mình vượt qua những khó khăn, chứ còn mình cứ
tính thời gian mình phải muốn làm được ngay liền, không phải đâu. Được ngay liền
thì Thầy đã làm cái khu an dưỡng ở Phước Hải xong rồi chứ, đâu phải vậy, cho
nên nó còn những cái nhân quả của nó, mình phải củng cố lại để cho vững vàng. Để
rồi vì vậy mà cái khu an dưỡng mình nó sẽ vững vàng hơn.
Cũng như bây
giờ do sự thất bại này thì con sẽ thấy rằng con sẽ làm cái chỗ khác, nó có những
kinh nghiệm, nó sẽ chín chắn hơn. Nhưng nó cũng còn có sự thất bại bởi
vì con sẽ thấy rằng mình chưa đủ cái trí tuệ. Vì vậy mình thấy nó thuận
duyên lúc bấy giờ; cái thời điểm này nó thuận nhưng mà một năm, hai năm sau coi
chừng nghịch là nó bị. Cũng như bây giờ cái ông tỉnh ủy ở cái tỉnh đó chấp nhận,
nhưng mà ông này ông xuống ông hưu đi có ông khác lên thay là coi chừng đó, nó
rắc rối cho mình đó chứ chưa hẳn đâu.
Cho nên mình
phải hiểu được quy luật của nhân quả. Mình thấy chỗ này mà nó tốt, nhân quả
đúng thì mình sẽ làm nó tốt, còn mình cứ ý chí, mình quyết mình làm thì phải
làm cho được chứ đừng đầu hàng, đầu hàng là dở.
(02:44:58) Nhưng
mà, có giai đoạn mình có thể ẩn cư lại để lo luyện tập nội lực cho mình, ý chí
của mình mạnh mẽ hơn để vượt qua những cái khó khăn, để đủ trí tuệ để đương đầu
với những cái ác pháp. Nó nhiều ác pháp ghê gớm lắm, mà nếu trí tuệ
mình không đủ á thì kể như mình gặp thất bại, chứ không phải không đâu. Vì
vậy bây giờ lần lượt mình giữ cái tâm mình thanh tịnh thì
trí tuệ của mình càng ngày càng sáng suốt, chứ không khéo nó rối mấy con,
bây giờ gặp cái này nó rối mấy con rồi, nó mù mờ rồi đó. Rồi mấy con dựa vào
đâu mấy con làm đó nó sẽ gặp thất bại.
Có nhiều người
không có bình tĩnh lại, xem xét lại; coi chừng có thể mình bị người ta đưa mình
vào bẫy nữa là khác. Mình phải bình tĩnh, mình phải xem xét trước. Cho nên vì vậy
á mà mấy con phải có một thời gian ngồi lại suy ngẫm, rồi từ cái chỗ suy ngẫm
đó nó mới vẽ ra cho mình thấy được cái đường hướng của mình, sẽ làm nó tốt hơn.
Nghe lời Thầy
bởi vì Thầy chỉ đạo là Thầy chỉ đạo ở trên một cách thức của nó, nó là cái sườn.
Mình nắm trên cái sườn đó mình sẽ làm nó không lệch, còn mấy con cứ nắm cái chi
tiết, mấy con đi vào thì mấy con sẽ bị lệch cái sườn, cái gốc của nó, cốt lõi của
nó. Mình phải nắm cho vững cái cốt lõi của nó thì nó sẽ không lệch. Thầy
thì Thầy chỉ đạo cho mấy con nằm ở trên cái cốt lõi, do đó mấy con cứ dựa vào
cái cốt lõi đó, đừng có đi lệch ra ngoài khỏi cái cốt lõi đó thì mấy con sẽ
thành công.
Bây giờ các
con nghe Thầy nói cái nào cũng đúng nhưng mà cái nói của Thầy nó nằm ở trong
cái cốt lõi mà nó đi ra, cho nên mới thấy nó đúng chứ Thầy không có giỏi tài
nào hết, mà quy vào ở trong cái cốt lõi của nó thôi. Cũng như cốt lõi
nó là gì? Là làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Cốt lõi nó làm gì? Là đạo đức nhân
bản, nhân quả; sống không làm khổ mình khổ người là cốt lõi của nó, cho nên
mình đừng có rời cái này. Mình coi chừng, mình bị dụ một cái gì đó rồi
mình lầm, lệch một chút xíu thì cốt lõi nó bị mất. Mình sẽ bị mất gốc, nó khó
chỗ đó. Bây giờ người ta hướng dẫn cho mình dễ dãi để mà người ta trồng cho
mình; cái người ta dẫn mình đi vào cái góc độ khác là coi chừng mình bị lệch.
Phải khéo léo mấy con.
(02:47:00) Phật
tử: Con thưa Thầy, con đường dựng lại chính pháp của Thầy gần 26 thế kỷ
thì hôm nay mới có, con đường ấy không bao giờ nó lại có thể hoàn thành dễ dàng
như người bắn mũi tên vào thẳng đích ngay lập tức, nếu không có những người chết
bên ngoài hàng rào thì làm sao có người cắm cờ ở trong đồn địch được.
Trưởng
lão: Lẽ đương
nhiên là phải vậy rồi.
Phật Tử: Thế thì tất cả những cái này đều
là điều cần thiết, đều là sự tất yếu. Không bao giờ mà sự nghiệp dựng lại chánh
pháp của Thầy không thể chừa phạm vi của đất nước; đập tan bộ các hệ phái khác
mà đều là sự lệch lạc. Nó còn ở cái mức độ cả trên hành tinh này rất cần thiết,
thì làm sao nó lại có thể vận hành một cách dễ dàng được. Nên không phải chỉ có
một cái thất bại ở chỗ ngoài Vũng Tàu như Thầy Chân Quang đã đi,ờ cũng không phải
cũng chỉ có một cái đại nạn như vừa qua, nhưng tất cả những điều đó đều để lại
tiếng vang. Nó đều là những bước chuẩn bị để cho cái phước của mình đi đến chỗ
thành tựu rốt ráo. Nói như vậy nhiều hướng, nhiều mũi được tập trung vào một điểm.
Trưởng
lão: Đúng vậy
đó con, nó phải đúng vậy.
Phật tử: Vâng, nó phải như thế. Thế nên
bản thân con khi con nhận ý của Thầy rồi Thầy chỉ dạy như thế nào thì con làm
như thế. Cái thân nghiệp của con còn được sống ngày nào thì con chỉ nghĩ một điều.
Một là con xin Thầy cho con về đây con dứt khoát tu và giữ độc cư 100%. Nếu những
người khác còn vất vả chưa làm được thì con quyết sống chết để làm bằng được,
tu đến giữ giới mà còn không được thì còn nói cái gì khác được nữa.
Trưởng
lão: Đúng vậy
Phật tử: Bước đầu tiên là phải giữ giới,
mà đã giữ giới được rồi thì sẽ vào được Sơ Thiền, mà đã vào được Sơ Thiền thì
Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền có cái gì là lạ, mà đã có được Tứ Thiền thì làm
sao lại không có Tam Minh. Con đường ấy đã có Thầy đứng ở bên cạnh, cửa đầu
tiên là phải giữ được độc cư, mà độc cư ở đây không phải là sự ức chế tâm. Giới
luật ở đây phải là tùy trí và pháp trí, lúc nào cũng phải là xả chứ không phải
chỉ canh đó để mà giữ.
Trưởng
lão: Đúng vậy
Phật tử: Con kính thưa thưa Thầy, một nếu
được thì cái thân nghiệp này con cũng chẳng nghĩ đến chuyện gì, sống bất cứ lúc
nào, chết ở vào lúc nào con cũng đều rất thanh thản, bình thường. Thế thì bây
giờ một là Thầy cho con về để tu cho đến nơi, đến chốn và con hứa trước Thầy, hứa
với các Phật tử cùng lứa với con, con dứt khoát không bao giờ phạm những điều
luật của độc cư.
(02:49:11) Trưởng
lão: Đúng rồi, nếu mà không phạm độc cư mà nỗ lực giam mình trong thất
mà tu 6 tháng thật, cái thời gian Thầy đã quyết định được điều này rất rõ
ràng. Mặc dù đức Phật đã nói rất rõ 7 năm, 7 tháng, 7 ngày, nhưng mà từ
lâu tới giờ mấy con đã hiểu Phật pháp cần gì mà phải đi tìm hiểu nữa, chỉ còn
vô tu thôi. Vô tu thì còn 7 tháng thôi, chứ bao nhiêu. Trong 7 tháng đó thì
coi như là 6 tháng mấy con nhiếp tâm an trú trên Tứ Niệm Xứ rồi thì một tháng
sau là chứng đạo thì 7 tháng chứ có gì đâu. Chuyện đó nó đơn giản quá. Cho
nên chỉ cần nỗ lực đúng như lời Thầy dạy độc cư 100% thì con sẽ đạt được kết quả
tốt đẹp thôi. Thầy nói thật sự người nào vô mà giỏi sống độc cư như vậy,
trọn vẹn như vậy, mà phải quyết tâm nỗ lực như vậy. Cũng như bây giờ con hứa
trước Phật tử nhưng mà con làm sai là con lỗi với Phật tử đó, đó chứ không phải
là lỗi với Thầy đâu con.
Phật tử: Con dám hứa là con dám làm. Từ
trước tới giờ con vẫn như thế và ngay cả cái khúc này trong những ngày vừa qua,
Thầy đã có lúc dạy con, con như cái áo đã giặt sạch rồi bây giờ để con làm việc.
Suốt mấy năm vừa qua cái áo nhúng bùn lại thay trở lại. Nhưng giờ phút này con
sẵn sàng xin hứa với Thầy nếu còn sống thì con phải giữ giới luật, dứt khoát phải
giữ và tu thì Thầy xem. Một là để con tu, hai là cái thân nghiệp này con làm được
công việc gì có lợi ích cho chúng sinh thì Thầy cứ bảo con. Vào bất cứ chỗ nào
con cũng vào chỗ đó và con đều làm hết sức mình nếu như Thầy đã bảo con đã làm.
Con xin với Thầy chỉ có thế thôi chứ cũng không có gì nữa thưa Thầy.
(02:50:46) Trưởng
lão: Thật sự ra Thầy thấy, bây giờ duyên nó như vậy thì mình làm cái
gì nó cũng gặp khó khăn, mà trong khi một mình con thì nó khó mà đương đầu. Cho
nên khép vô tu tập 6 tháng sau xong được rồi đi ra làm, mình đủ trí tuệ của
mình mà, đủ sức tuệ Tam Minh của mình mà thì lo gì mà sợ, phải không? Phải nỗ lực
tu con.
Phật tử: Thế thì con vui quá, con tạ ơn
Thầy
Trưởng
lão: Thầy thấy
bây giờ cứ vô thất tu thôi, cái duyên của mình như vậy, sau một thời gian cái
ông này vắng bóng, không thấy ông nói gì hết, ông lo làm gì hết, chính quyền
cũng ngạc nhiên nữa. Tui sau 6 tháng tôi đã luyện tập, tôi đã học tập được như
thế này, mấy ông. Bây giờ tui ra nè, mấy ông làm lơ mơ là biết tôi, bởi vì tui
có Tam Minh rồi.
Phật tử: Vâng thưa Thầy hôm nay trước đại
chúng, con hứa điều này và cũng là những điều Thầy đã nói với con. Tất cả những
diễn biến về sau nó như thế nào thì là bây giờ nó diễn biến chứ còn con thì con
đã hứa hôm nay trước Thầy trước đại chúng.
Trưởng
lão: Con cứ lo
tu đi rồi tới chừng trí tuệ con nó giải quyết cho con mọi cái bởi
vì sự hiểu biết của con. Bây giờ Thầy hết giờ rồi con, thôi về, xin chào mấy
con nha.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét