280- ĐỘC CƯ BÍ QUYẾT THÀNH CÔNG CỦA THIỀN ĐỊNH
(02:28:42) Phật
tử: Con kính bạch Thầy, sự việc đó còn liên quan tới phước báu của chúng
sinh, chứ còn riêng cá nhân thì con nghĩ là đã nhiều người cố gắng lắm nhưng đến
lúc đấy lại không thành tựu thì chúng con xin đường khác. Thôi thì 30 năm nay
đã nhiều cái 6 năm rồi nhưng mà hôm nay đến được chỗ này có phải đấy là hoàn
toàn là do phước báu của chúng sinh chưa đến lúc có được điều gì phước lành của
mình.
Trưởng
lão: Không phải con,
mấy thầy, Thầy cho ở một cái thất mà không đủ ý chí, không đủ nghị lực, ở trong
thất đó mới có tuần lễ đi ra nói chuyện. Mấy người đó có ý chí không? Bao nhiêu
người vô đây bảo độc cư là bí quyết thành công của Thiền Định, để làm
chủ sanh, già, bệnh, chết. Thầy đã nói bí quyết rồi, vậy mà nghe rồi vô đây ở
tuần lễ, bắt đầu thất này nhìn qua thất kia, rồi ông này ông không dám lại ông
kia bởi vì có nhiều người dòm ngó quá cho nên ở đây ngồi cười mỉm chi với ông
kia, thì mấy con thấy cái này do người tu chứ đâu phải là do cái
pháp của Thầy.
Còn nói phước
báu chúng sanh, thật sự ra đúng nhân quả thì phải nói là phước báu
chúng sanh, nhưng mà đó nói về nghị lực, ý chí con người không đủ. Mình
phải thắng được cái nghiệp của mình. Tại sao mà mới vô được ờ, đã nói 6 tháng độc
cư trọn vẹn như vậy để chứng đạo, mà chứng đạo là chứng một cái rất lớn. Thế mà
mình ý chí nghị lực của mình vào tới rồi, thì mới có một cái tuần lễ là mình bắt
đầu phá độc cư rồi. Thầy nói nếu mà Thầy dễ dãi, cho vô thất rồi ban ngày Thầy
dạy, chiều chiều mát mát Thầy ra ngồi đây. Sao họ thích nói chuyện quá vậy
không biết? Đời nói chuyện một hơi cái có chuyện. Bởi vì nói trái ý với nhau là
cãi cọ chứ đâu phải nói mà thuận nhau đâu. Đâu phải dễ đâu mấy con, ờ ngồi một
hơi nói chuyện người này, người kia, nói đã một hơi, tới nói mình rồi bắt đầu
có chuyện; còn mình sống một mình đâu có động ai đâu; thế mà không chịu sống.
Thật sự mấy con ở đây thường thường mấy con thấy người mà độc cư thật sự, mà rõ
ràng là độc cư, quyết tâm mà độc cư; mấy con thấy khó lắm, nó giữ không trọn. Một
số mấy cô vô trong kia thật sự ra ở gần bên Thầy, Thầy thấy qua, sợ Thầy lắm
nhưng mà cứ rình rình vắng Thầy á thì người này á qua thất cái người kia nói
chuyện, hoặc là ở thất này nhìn ngó rồi ngoắc ngoắc, rồi đưa ra dấuá.
Thí dụ như
không có cây quạt là đưa cái cây quạt lên bảo người kia cho cây quạt, rồi người
kia bên kia ném qua. Thôi thôi mấy người tu hành cái kiểu này, thật sự ra Thầy
muốn đuổi đi hết cho nó rồi. Thầy nói với cô Trang, chú Mật Hạnh cho mấy người
đi về đi, học hành cái thứ gì mà vô đây mà còn ra dấu, còn làm cái chuyện bận
tâm phóng dật như vậy làm sao tu, uổng công họ. Cho nên thật sự ra, ý
chí con người quá ít, vì vậy mà Thầy nói rèn luyện nghị lực ý chí, Thầy có
phương pháp chứ đâu phải không có phương pháp. Đi kinh hành năm bước ngồi
xuống hít thở năm hơi thở, đứng dậy đi kinh hành năm bước, bắt đầu tập 30 phút
sau đó tăng 1 giờ, 2 giờ, 3 giờ, cho một ngày đứng lên, ngồi xuống suốt một tuần
lễ coi người này có ý chí không, cứ đứng lên, ngồi xuống mà tu vậy nó không có
buồn ngủ mấy con. Đứng lên, ngồi xuống mà làm sao ngủ được. Đó bắt đầu cứ rèn
luyện như vậy Thầy cho suốt 3 tiếng đồng hồ liên tục đứng lên, ngồi xuống, rèn
như vậy thì không bao giờ mà không có đủ ý chí. Nhưng có điều kiện là mất công
người phải gác mấy con, họ đứng lên hơi, họ tìm cái vách đó họ ngồi nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét