279- PHƯỚC LỚN LÀ PHƯỚC TU HÀNH GIẢI THOÁT
(02:12:41) Nhưng
mà cái duyên tốt nhất á là Thầy thấy phải tu cho rồi, chứ như Thầy
Chân Quang bây giờ có bao nhiêu đệ tử, mấy con nghe danh ông thầy Chân Quang chứ
đâu phải không. Nhưng mà nhìn lại sự sống chết của thầy chưa có làm chủ, bây giờ
thầy kẹt dính rồi. Bây giờ không lẽ mình bỏ, mình tu rồi, ai đứng ra điều khiển,
có phải không? Mấy con đến chùa Phật Quang coi một buổi lễ như vậy hàng trăm
hàng vạn người, người ta đến nghe thầy Chân Quang thuyết giảng chứ đâu phải như
mình đây có mấy người đâu, đông lắm mấy con, bởi vì thầy Chân Quang là Thầy đã
chọn người đệ tử mà Thầy giao làm chuyện. Còn bây giờ Thanh Quang con mà làm được
người ta sẽ cũng tập trung rất đông chứ không phải không đâu nhưng mà cái duyên
nó chưa đủ, thôi khoan đã, từ từ.
Bây giờ cái
duyên duy nhất á là Thầy khuyên mấy con nỗ lực tu cho được, chừng mà tu được rồi
thì Thầy nói còn hay hơn; chứ còn làm ăn lừng chừng như thầy Chân Quang nó kẹt
dính rồi bây giờ Thầy đâu có ngồi trong thất tu được. ờ Bây giờ phải lo tổ chức
như thế nào, thầy có tổ chức đàng hoàng. Thầy thấy Thanh Quang nếu điều khiển một
Tu viện cỡ tầm rất lớn được, tổ chức đàng hoàng thì phải có người tổ mới được;
nhưng mà nếu mà làm lớn rồi thì Thầy Thanh Quang với mấy con thì thôi hết tu
luôn. Nó bị cuốn ở trong cái tổ chức mà, bây giờ vắng Thầy Thanh Quang sao được.
Thầy ở trên thầy chỉ định tối cao của nó mà, cái gì cũng gọi Thầy, Nhà nước mà
lại rục rịch một cái là Thầy Thanh Quang giải quyết được, chứ tụi con ở dưới
này giải quyết sao được, có phải không?
Cho nên mọi
cái nó đều làm cho mấy con không có tu được. Trong cái duyên này, mấy con đừng
nghĩ rằng tui thất bại, không thất bại đâu, mà nó đưa cho mấy con đi đến chỗ tu
chứng đó, bỏ xuống hết, bỏ xuống hết để tu xong đã, còn cái chuyện đó để
sau. "Tui làm lợi ích chúng sanh là sau khi tui tu chứng, như đức
Phật mà", tu rồi thì mới đi ra làm đạo chứ tu chưa rồi mà sao
đi làm đạo được. Cho nên ông Phật ông tu làm chủ bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh,
chết bắt đầu mới đi truyền đạo, các con hiểu chỗ đó mình bắt chước Phật đi.
Bây giờ cái duyên nó như vậy đó mình bắt chước Phật đừng làm sớm, tu sớm kẹt
như thầy Chân Quang bây giờ tu không được. Mấy con thấy không, nó bị cuốn vô
trong cái vòng của sanh tử mà không thể bỏ được, bây giờ thay ai mà thay người
khác thì làm sao có cái khả năng như Thầy Chân Quang được, nó rất khó.
(02:14:59) Còn
thầy Chân Thông thì nó không có đủ duyên cho nên thầy Chân Thông Thầy đưa ra
ngoài đó cũng làm Trụ Trì thời gian thì Thầy thấy không được Thầy rút thầy Chân
Không về, do đó Thầy cho Thầy Chân Không đi học tiếp tục. Vừa tu vừa học cho
nên Thầy bây giờ thì đỗ mấy bằng tiến sĩ Phật học nhưng mà Thầy đi tuốt ở bên
Pháp nữa, Thầy đi giảng đâu bên đó, Thầy đi qua bên Mỹ đi giảng bên giảng đó,
Thầy này có duyên ngoại quốc chứ không có duyên ở trong Việt Nam, bây giờ coi
như là Thầy cũng lãnh đạo một cái chùa quá lớn ở bên đó. Cho nên đệ tử của Thầy
hoàn toàn là những người mà theo Thầy tu tập, cái khả năng của họ có, cái tài của
nó có đó. Bởi vì trình độ của mấy người đó đều có học thức, cho nên họ đi ra họ
làm việc đúng nơi, phát triển rất là dễ dàng. Cho nên Thầy Chân Không hiện bây
giờ, vừa rồi á được giáo hội bên Nam Tông á đưa đi qua bên Mỹ thuyết giảng,
giao cho Thầy giữ một cái chùa bên đó nữa. Không biết là trói chân thầy ở đó, bởi
vì mình làm chủ trì rồi mình bỏ cho ai đây, mà ở bên Mỹ thì bây giờ sang quá. Mấy
con thấy chưa nó cũng kẹt dính, còn thầy Chân Quang bây giờ kẹt ở núi Dinh rồi
đi không được nữa, không thể bỏ. Đó là tất cả những điều chướng ngại để cho
chúng ta không có thực hiện được. Còn bây giờ mấy con đủ phước, cỡ
khu an dưỡng ở ngoài mấy con mà được chắc gì ngày hôm nay mấy con ngồi đây được,
có phải không?
Thầy thấy
đây là cái phước lớn của mấy con chứ không phải phước nhỏ đâu, ráng mà về tu tập đừng có than phiền cái gì hết,
nỗ lực tu tập tu cho được đi rồi sau này thì khả năng, trình độ kiến thức của mấy
con đã có sẵn thì mấy con sẽ làm việc rất tốt. Và đồng thời khi mấy con tu rồi
thì sẽ có những người ủng hộ mấy con, chính quyền người ta ủng hộ thôi, mấy con
sẽ làm tốt được công việc, sẽ phát triển được. Vấn đề tổ chức của mấy con chặt
chẽ, rồi cách thức của mấy con hướng dẫn đâu nó ra đó hẳn hòi, rồi cách thức
làm từ thiện ở khu an dưỡng Thầy thấy không có chỗ nào mà hơn chỗ của mấy con
được. Người ta, bên thương binh xã hội đó mấy con biết không, nó sẽ làm những
khu an dưỡng theo kiểu nó nuôi những người tàn tật. Sự thật ra nó nuôi để cho sống
thôi chứ nó có dạy về đạo đức tinh thần gì đâu. Vì vậy mà nó đâu có lợi ích bằng
mình, nó không có lợi ích bằng người ta nuôi sống vừa vật chất vừa tinh thần.
Nó đầy đủ cả hai, còn cái kia nó chỉ nuôi sống vậy thôi. Tại vì người ta tàn tật,
người ta làm không được; nó nuôi để an ủi đời sống của người ta, rồi nó tập thể
như vậy để vui chơi thôi, để qua ngày tháng quên đi sự khổ đau. Chứ sự thật ra
làm sao tư tưởng của người ta khi đêm khuya thanh vắng nghĩ lại mình cụt chân,
cụt tay như thế này, nó khổ tâm vô cùng chứ đâu phải, đó mấy con hiểu. Còn cái
này người ta cụt tay, cụt chân mà vô khu an dưỡng của mình thì đó là nguồn an ủi
rất lớn, mình có tinh thần mà.
(02:17:50) Cho
nên ở đây Thầy thiết nghĩ, đó là cái duyên của mấy con nỗ lực tu. Đừng có than,
cái thời điểm này nếu mà mình vội vàng thì mình cũng vất vả, rất là vất vả. Bởi
vì khi điểm này nó như vậy rồi thì mình tới cái điểm khác á, thì tất cả các tỉnh
nó đều có sự liên hệ nhau, nó báo cáo đó mấy con; chứ nó không phải để cho mấy
con yên đâu, nó không có báo cáo nhau đâu. Chính quyền nó sẽ báo cáo tỉnh Tây
Ninh như thế nào, nó sẽ báo cáo ở ngoài kia. Tại sao tỉnh mấy con biết lại biết
Thầy Thông Lạc, mấy con thấy nó có cái sự liên hệ nhau, công an mà. Bây giờ thí
dụ như Phật tử của Thầy, đệ tử của Thầy ở ngoài Hà Nội mà tại sao công an Tây
Ninh nó lại biết, mấy người đó gọi điện thoại, mà công an ở ngoài đó lại liên hệ
với công an của Tây Ninh, mấy con biết nó liên hệ với nhau hết. Vì vậy mình biết
rằng cả một vấn đề cai trị một đất nướcá, thì không có tỉnh này với tỉnh kia nó
độc lập, nó đều liên hệ với nhau, có cái gì ở tỉnh đó xảy ra thì nó báo cáo cho
các tỉnh khác biết hết, thành ra mấy con chuyên lo tu đi, Thầy không nói nữa.
Thầy nhắc nỗ lực thực hiện làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Bây giờ làm chủ sanh,
già, bệnh, chết thì mấy con đủ cái trí tuệ Tam Minh quan sát coi cái điểm nào
nó phù hợp với con.
Còn bây giờ
về nhân quả mà mấy con hỏi Thầy, thì Thầy cũng chỉ nhưng Thầy biết trong nhân
quả mấy con đến đó nó hợp với mấy con nhưng mấy con sẽ gặp những khó khăn, mà
biết cái ý chí, cái, cái kiên cường của mấy con có vượt qua những cái khó khăn
đó được không, để mà đương đầu với cái đó, để mà mình trải qua cái cảnh đó; nếu
không vượt qua được thì mấy con phải thụt lui, nó bỏ cuộc. Cho nên hiểu biết là
hiểu biết nhưng mà khó cái là nó về nhân quả rồi; về nhân quả, nó luôn luôn thử
thách con người ghê gớm lắm.
(02:19:40) Vì
vậy mà ngay trong lúc này Thầy thấy duyên phước nó đã đủ cho mấy con tu, cho
nên mấy con thấy thảnh thơi, mà đừng có nghĩ tại sao, lỗi tại ai, tui làm như vậy
tui đâu có lỗi gì. Sự thật ra bây giờ mấy con hoàn toàn mấy con xin sao, mấy
con làm vậy, mà bây giờ á người ta chỉ nghe nói "ở Tây Ninh, khu
an dưỡng này có Thầy Thông Lạc", thì bây giờ con không lỗi gì nó
cũng tìm cách, chứ đừng nói chuyện mà cất nhà nhỏ, cất nhà lớn đâu; cái chuyện
đâu có quan trọng gì đâu phải không, nhưng mà cái cớ để người ta dẹp mình thôi.
Chứ chuyện mà bây giờ con xin cất cái nhà đó lớn phải không, bây giờ con không
cất cái nhà lớn, con cất nhà nhỏ thì chuyện mà lờ qua thì ai mà bắt lỗi với
nhau chi; cái nhà nhỏ, nhà lớn cũng ở thôi có gì đâu. Nhưng mà người ta muốn dẹp
mình thì người ta lấy cái cớ nhà nhỏ, nhà lớn này đưa vô chứ cái nhà nào, nhà
nhỏ cũng nhà lớn cũng cái nhà chứ có cái gì khác đâu.
Nhà thì phải
có người ở thôi; lớn như thế này thì ở chung năm, ba người; nhỏ thì một người ở.
Giờ tôi không muốn cất lớn thì tui cất nhỏ có gì đâu, đất rừng nhiều quá chứ bộ
không lẽ đất rừng hết sao mà sợ; nhưng mà người ta tìm cách. Bây giờ Thầy nói
không nhà lớn, nhà nhỏ gì hết mà người ta muốn tìm cách người ta không cho mình
thì người ta sẽ có cách người ta nói.
Bây giờ đặt
thành vấn đề người ta sẽ rời cho mấy con đi, Thầy đặt cho mấy con thấy để mấy
con hiểu “Bây giờ á, ở trên đó Nhà nước người ta quy hoạch khu này để
làm cái khu gì", mấy con sẽ dời hết mấy cái này đi. Người ta nói
êm thôi bởi vì đây là quy hoạch của Nhà nước mà. Khu này nó thuộc về khu ờ du lịch,
hay là khu vui chơi… để cho Nhà nước người ta xây dựng mà mình cất nhà đây người
ta không cho; mà giờ 5 năm, 10 năm nữa người ta không cần cất nữa, người ta chỉ
nói ờ cái chương trình của Nhà nước chứ, người ta cũng dọn mấy con được chứ đâu
phải là dọn không được, bởi vì người ta có quyền, các con hiểu không? Cho
nên đừng nghĩ rằng cái lỗi của mình mà Thầy thấy đây là nhân quả.
Thầy đem cái
ví dụ mấy con hiểu, bây giờ người ta muốn dẹp mấy con không lỗi gì người ta cũng
dẹp, người ta đặt ra một cái điều kiện; đây là quy hoạch của Nhà nước, khu đất
này nằm trong quy hoạch của khu du lịch hay của khu gì, gì đó. Bây giờ tại cái
khu này nó phải là cái khu gì, người ta nói như vậy thì người ta vẫn dẹp mình.
Chừng đó người ta có xây dựng đâu, người ta để rừng đước thôi. Thành ra mấy con
an ổn đi Thầy nói không phải lỗi của mấy con đâu cho nên không có cái gì hết, tại
vì người ta muốn dẹp là người ta dẹp chứ còn không có lỗi gì hết, mình làm mình
cũng xin phép đàng hoàng chứ mình có lỗi gì đâu.
(02:22:16) Thí
dụ như ở đây, Thầy nói như thế này để mấy con thấy, bây giờ xin phép Thầy cất
nhà cửa như thế này, Tu viện phát triển ra Thầy xin từng cái giấy tờ Thầy xin
phép thì ở bên Nhà nước người ta cho chứng nhận đàng hoàng, giấy tờ đàng hoàng
thì bây giờ đâu có bắt lỗi Thầy được, Thầy cất nhà Thầy có xin phép. Mà bây giờ
muốn cho nó như thế nào, đình chỉ ngay thì không đúng pháp luật của Nhà nước,
pháp luật của Nhà nước tự do tín ngưỡng thì đâu có đình chỉ được. Bây giờ làm
cho nó có giấy tờ, cho nó khó dễ, nó vui buồn, các con hiểu cái điều đó không?
Đó là chuyện
hẳn nhiên, tại sao hồi trước mọi người đến đây thì nó dễ dàng; bây giờ mọi người
đến đây phải trình nào là lý lịch này nọ kia. Cách thức này là cách thức của
Nhà nước chứ còn cách thức làm từ hồi nào tới giờ 34 năm, Tu viện Chơn Như này
có một người ăn trộm, ăn cướp giết người tại đây chưa, chưa có tỳ vết người xấu
vào đây. Toàn là những người tu, mà bây giờ á lại phải trình giấy tờ này kia nọ
đủ thứ hết, thì mấy con thấy có cách nào bây giờ. Đình chỉ ngay thì sợ pháp luật
của Nhà nước đưa ra tự do tín ngưỡng, mà bây giờ cấm như vậy, đưa ra pháp luật
sai hết phải không? Bây giờ phải bắt buộc ờ mấy con về đây phải lo giấy tờ, thì
cái này càng tốt chứ có gì đâu, người ta giúp cho Tu viện mình tốt thêm.
Theo Thầy thấy
mình gieo nhân quả, nó giúp cho mình tốt thêm. Mọi người về đây cứ lo đầy đủ giấy
tờ, ai dám nói gì mình. Mấy con thấy không, càng hay hơn chứ. Hồi đó thì mình dễ
dãi, không lẽ mình bắt mọi người ta phải làm cái này kia, còn bây giờ nó khó
hơn chút thì mình lại thấy chững chạc hơn, cụ thể hơn, rõ ràng hơn không còn lo
lắng, có bên Nhà nước ủng hộ mình theo cái mặt này mà.
Vậy nên mình
thấy cái nào cũng là cái tốt, Nhà nước ủng hộ mình, bằng cách kiểm tra giúp
mình và mình phải thi hành đúng thì đây rõ ràng là Nhà nước với Tu viện kết hợp
nhau lại. Còn hồi đó nó dễ thì mình thấy thôi chuyện gì qua thôi khỏi cần, ai đến
đây muốn tu thì tu, không tu thôi; nhưng mà hoàn toàn người tốt hết mấy con, chứ
sự thật không có một người mà giết người mà vô đây để xin ở, không có một người
trộm cướp ở đâu mà về đây ở. Bởi vì nó dễ dàng quá, xin vô đây cứ nói tui tu
thôi mà nhìn cái mặt ông đó giết người đến thì mình có dám nói không, thấy ông
đó, cái mặt ông dữ tợn thiệt chứ không phải chơi đâu, nhưng mà người ta xin tu
mình dám nói ông giết người sao, mình lấy bằng chứng đâu mình dám nói, cho nên
mình cũng phải chấp nhận cho. Nhưng mà sự thật ở đây không có những hạng người
đó. Rồi bây giờ nói về vấn đề hút sách xì ke ma túy cũng không có người hút
sách xì ke ma túy vô Tu viện của mình xin ở nữa, nó lạ lùng ngay ở chỗ đó, chứ
lẽ ra mấy người này họ chui trong này, họ ở trong thất như vậy họ lén họ hút, họ
rút ở trong cái phòng tắm vệ sinh, ai vô đó lục, biết ở đâu có phải không? Nhưng
mà ở đây không có mấy con, toàn bộ là không có.
(02:25:16) Mình
nghĩ trên con đường đạo đức mình sống đúng đức hạnh, những cái tốt thì không
bao giờ có người xấu đến. Mấy con xét coi 34 năm Thầy thành lập Tu viện từ cái
Chùa Am mà trở thành cái Tu viện rộng lớn như vậy có 260 cái thất, mà không có
một người xấu ở đây. Mà 34 năm trời chứ đâu phải ít, đâu phải 1 năm, 2 năm; 34
năm mà hoàn toàn không có. Mấy con thấy cả một vấn đề thiện pháp mà, cái ác
pháp nó vô mấy cái ông đó ông cũng muốn chui vô mà sao tới chỗ này ông thấy
không được, mấy ông đi kiếm chỗ khác, mấy ông hút sách xì ke ma túy ông lui đi.
Mấy ông mà giết người cướp của, mấy ông "vô Tu viện người ta vậy
mình vô ở sao được thôi mình đi". Tự nhiên từ trường thiện ở
trong này nó đẩy ra, mấy con, cho nên những người ác họ từ ở ngoài cổng họ đi
luôn, họ không có vô. Còn ở trong mình có những cái tham nhũng, có những cái ác
cho nên có những người ác chen vô được, bởi vì cái ác nó hút cái ác, còn
ở đây hoàn toàn không có.
Thầy nghĩ rằng
trước mặt mấy con mà những người mà ở đây toàn là những người thiện, Thầy tin
tưởng rồi. Về vấn đề mà quyết tâm mấy con tìm hiểu để tu tập đều là tinh thần
thiện chứ không phải là cái tinh thần ác.
Mấy con vào
đây dù mấy con ở 1 ngày, 2 ngày, 1 tháng, 2 tháng đều là những người có nhiệt
tâm tu tập, nhiệt tu thiện chứ không phải ác, ai điên gì chung vô đây để ăn
ngày một bữa; ở ngoài đời ăn ba, bốn bữa không sướng sao?
Vô đây là phải
có một tâm thiện, nghe Tu viện Chơn Như ăn ngày một bữa, vô đây ai mà cho ông
ăn mình bữa sáng có phải không? Cho nên vì vô đây là hoàn toàn thiện, nó có mức
giới luật của nó để thực hiện được cái thiện của nó. Thầy thấy rằng mình càng sống
thiện càng tốt, không sợ gì hết, người ác pháp họ không vô đây được, Thầy
nghĩ rằng từ trường thiện, từ trường ác nó sẽ không bao giờ hút nhau được, nó đẩy
ra. Cho nên mấy con yên tâm mấy con tu hành được rồi thì mấy con sẽ
làm việc tốt, ráng nỗ lực. Không bao lâu Thầy nói 6 tháng thôi, "Trời
đất ơi người ta học bao nhiêu năm người ta mới thành tài, người ta mới đỗ tiến
sĩ, còn mình có 6 tháng", đỗ tiến sĩ mà đâu làm chủ được sanh,
già, bệnh, chết phải không? Cái này có 6 tháng mà mình không làm được à? Dẹp hết,
buông xuống hết đi, 6 tháng vô đây Thầy cho một cái thất sống mình chơi ở trong
thôi, 6 tháng sau đi ra là chứng đạo Thầy cấp giấy chứng chỉ.
Có gì đâu Thầy
làm cho cái giấy chứng chỉ đàng hoàng, tốt nghiệp của Tu viện Chơn Như đàng
hoàng, phải làm chủ được sanh, già, bệnh, chết. Cầm cái giấy này đưa ai cũng giật
mình, tốt nghiệp rồi.
"Đây
tui có chứng chỉ chứ không phải tui nói láo đâu nghe, ờ nói tui làm chủ sanh,
già, bệnh, chết mà không có giấy tờ gì họ không tin đâu. Đây chứng chỉ đàng
hoàng, Thầy viện chủ ở đó đó chứng nhận cho tui là người làm chủ sanh, già, bệnh,
chết. Chứng chỉ đàng hoàng đóng mộc ký tên".
Cấp bằng
mình đàng hoàng chứ bộ, bởi vậy mấy con yên tâm Thầy nói 6 tháng thôi không có
lâu đâu, chịu khó giam mình 6 tháng, nỗ lực tu từng bước, cái gì cứ thưa hỏi Thầy,
Thầy hướng dẫn luôn chứ không khéo uổng cuộc đời của mình, nghe chơi rồi về rồi
đâu cũng ra đó thì rất uổng, nỗ lực thật sự tu tập, mình vô mình tập 6 tháng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét