278- THÀNH CÔNG HAY THẤT BẠI LÀ DO DUYÊN NHÂN QUẢ
(02:06:38) Cho
nên ở đây các con thấy, Thầy không có mục đích lập nhiều Tu viện, chỉ có một Tu
viện thôi nhưng mà những đệ tử của Thầy tu ở đây xong rồi đó, họ tu cũng chưa
xong chứ không phải xong, nhưng mà họ lập chỗ này, chỗ kia nọ họ đều là Chơn
Như 2, Chơn Như 3 chỗ này, chỗ kia. Nhiều người họ lập Tu viện chứ đâu phải
không, ở Đồng Nai đó như sư Pháp Ngộ thành lập bây giờ gọi là Tu viện Chơn Như
2 mà Thầy có biểu Sư lập chi, Thầy bảo tu cho chứng cái đã nhưng mà bây giờ Sư
lập. Bây giờ ở đó, đồ chúng cũng có, thất cũng này kia nọ cũng rầm rộ chứ đâu
phải ít. Mấy con muốn về đó Thầy đưa về đó ở tu cũng được không sao hết. Đó mấy
con thấy không, để tự nhiên nó phát triển, cái nơi đó có phước báu, người ta
thành lập được Nhà nước hỗ ủng hộ, giúp đỡ cho nên nó phát triển được; còn cái
chỗ này thì những người dân ở đây chưa đủ phước. Cho nên người ta sẽ thấy theo
cái nhìn của họ, Thầy nói bây giờ ở ngoài đó mấy con không có lỗi gì hết mà
nghe tin ở Tây Ninh rồi, "Thầy Thông Lạc dựng lên cái Tu viện bây
giờ cả thế giới đều biết". Đi ra bây giờ nó báo tin các tỉnh hết về Thầy
Thông Lạc "Bây giờ nghe Tu viện này có Thầy Thông Lạc trong này
mau mau tìm cách chứ không khéo nó hoạt động ở tỉnh mình nữa, mai mốt mình rớt
chức hết á". Ai cũng sợ hưu trí chứ bộ mấy con tưởng không sợ, họ làm
lớn họ cũng sợ mất chức chứ. Vì vậy mà Thầy nói thật ra đó là cái duyên của
chúng sanh ở khu vực đó thôi, mình đừng có buồn, đừng có đổ thừa ai hết, cũng
không phải do Thầy Thanh Quang, không phải tại con, không phải người nào hết,
mà không phải chính quyền… Đó là do duyên nhân quả.
(02:08:16) Mấy
con thấy an ổn không? ùm Mình thấy nhân quả bởi vì Thầy dạy cuộc đời của
mấy con mọi điều là nhân quả, thành công hay thất bại đều do nhân quả. Thầy
làm được công việc để mà hướng dẫn đó là cũng là do nhân quả. Tại sao Thầy
không đi đến tỉnh khác?
Trước kia mấy
con biết không Thầy chọn một vị trí, vị trí có biển, khí hậu rất tốt ở Phước Hải "Cách
500 thước là ra biển, trời đất ơi mấy con mà thanh niên là đi tắm biển rồi".
Thầy chọn nơi đất rất là tốt, rừng này kia đàng hoàng mà 7, 8 mẫu đất chứ đâu
có phải ít đâu, rồi Chơn Tâm mua cả chục mẫu đất cúng dường Thầy hết một khu rừng
ở ngoài đó, trồng cây bạch đàn, trồng cây như rừng mấy con, cây nào cây nấy lớn
như rừng hết. Thế mà mở ở đó Nhà nước không cho thì thôi, vứt đi thôi. Thầy
cũng về đó Thầy cất am tranh cũng như ở trong Tu viện. Mấy con có vô Tu viện
không? Nhà mà cất ở trong đó lủ khủ vậy, mà Thầy ở trên Trảng Bàng này Thầy đưa
ra 10 cái xe bò chở cây ra ngoài đó, một công nông chở ra đó. Thầy nói dựng một
loạt chỉ có một ngày á, mà ở dưới chân núi nhìn lên trên núi thấy nhà có hàng
hàng lớp lớp, người ta thấy như một cái làng ở trên đó. Nhà nước họ đến thăm họ
sợ thiệt, ông này ông làm nhà thấy ghê thiệt chứ phải ít đâu. Khi mà cất hàng
loạt như vậy đó thì những đệ tử của Thầy lên trám sạch ở trên đó thành ra nó hoạt
động, nó đốt lửa, nó nấu cơm nó khói mịt mù hết, nó thành một cái làng ở trong
rừng. Vì vậy mà Nhà nước cũng lo thiệt, ùm ở Thường Chiếu đi ra cất một cái
chùa, một cái cổng xây dựng như Chùa Khỉ bây giờ đó thì người ta thấy không lo
mà lo cái làng của Thầy cất. Cái đó nó giống như một cái làng vậy, nhiều khi
không biết làm cái gì thấy ghê quá.
(02:10:11) Cho
nên tuần tự người ta mới tìm cách, người ta mới như thế này thế khác mà thật sự
ra thì chính quyền ở đó họ cũng rất tốt là họ nghĩ như thế này. Khi đó Thầy đưa
Thầy Chân Quang tức là Thầy (Thông Huyễn) ra đó để làm trụ trì ở đó, đầu tiên
là Thầy đưa Thầy Chân Không sau đó Thầy đưa Thông Huyễn ra. Thông Huyễn ra
ngoài đó thì ở đó nó cũng giao thiệp rất rộng rãi, rất tốt, thậm chí như bỏ tiền
ra để mà cất một trạm xá cho cái địa phương đó, ở xã đó, rồi giúp đường dây điện
của trạm xá đó hai ba chục triệu. Hồi đó hai ba chục triệu nó nhiều lắm mấy
con, làm rất tốt cho xã đó. Bắt đầu bây giờ ở đó nó đối xử mình cũng rất tốt, đầu
tiên nó cũng cho mình ở tại khu đó, nó cho mình ở chùa Bửu Long, tức là ban
ngày thì mình đến lao động, ban đêm thì mình xuống chùa Bửu Long mình ở.
Thầy Chân
Quang xuống Chùa Bửu Long á thì Phật tử ở chùa Bửu Long tập trung nghe Thầy
Chân Quang vì Thầy Chân Quang thuyết giảng cũng hay. Vì vậy mà Phật tử tập
trung, nó bỏ cái ông Thầy trụ trì của chùa đấy, nó không thèm nghe ông đó nữa.
Cho nên ông đó ông tức giận, ông đâu có muốn ông này ở đây thì Phật tử theo ông
hết, nên ông mà trụ trì ở đó ông không có chấp nhận.
Ổng mới xin
Mặt Trận á, tức là "Tui xin Mặt Trận bây giờ ông Thầy Chân Quang
ông ở đây Phật tử theo ông hết trơn, cúng dường cho ông chứ còn không cúng dường
Chùa nữa".
Ông này mới
trình cho Mặt Trận Tổ Quốc ở đó, mặt Trận Tổ Quốc ở đó mới tính toán không được,
để ông này thì ông kia kiện thưa hoài cũng không được; cho nên mới tìm cách đưa
Thầy Chân Quang đi vào núi Dinh, bây giờ Thầy Chân Quang ở núi Dinh mấy con. Lịch
sử của Phước Hải nó dài dòng lắm chứ không phải là không đâu, cuối cùng á thì tất
cả những cái thất đó đều bị phá hết. Thầy chọn cái khu rất là tốt nhưng Thầy thấy
không xong thôi mình về Trảng Bàng để làm nơi địa phương của mình, chùa Am trở
thành một Tu viện. Như bây giờ mấy con thấy chùa Am nó nhỏ xíu mà giờ nó thành
một Tu viện rất lớn này. Hôm nay nó đi ra tới ngoài này, nó nằm ở ngoài này nữa
thì đủ biết nó phát triển theo cái đạo đức của nó. Nó phải đúng với vị trí, nó
phát triển mới dễ, chứ còn ở Phước Hải thì không được, nó không hợp. Nó hợp đâu
mình làm đó. Cũng như bây giờ mấy con ở chỗ địa phương của mấy con, ở chỗ cái tỉnh
mấy con, mấy con làm hợp thì mấy con có thể làm cái chỗ khác được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét