277- PHƯỚC CỦA CHÚNG SANH TÙY VÀO NHÂN QUẢ THIỆN HAY ÁC
(01:59:43) Trưởng
lão: Xong rồi, mấy con không còn hỏi nữa phải không? Con muốn hỏi gì
đây, con ngồi ghế đi con, sẽ trả lời nghe chung.
Bởi vì Thầy
thường dạy mấy con là nhân quả. Nhân quả mà, chứ đừng có đổ thừa tại ai hết,
không có tại người nào hết. Ở đây không có tại người nào hết, tại nhân quả. Mà
Phước của chúng sanh ở địa phương đó chưa đủ, cho nên cái trung tâm này ra đời
là để tập trung những người ở gần đó hưởng được khu an dưỡng. Nhưng mà nó không
đủ thì tại chúng sanh ở đó, tại những người dân ở đó người ta không đủ phước để
thọ hưởng. Cho nên nhân quả đâu có để cho mình ở đó mà hưởng đâu!
Tại ở nơi
đó còn làm ác, tức là còn những người dân ở đó có những điều làm ác chứ. Nếu mà
mọi người ở đó ăn chay hết, sống thiện hết, sống không làm khổ mình, khổ người
thì trung tâm này nó sẽ mở ra được rồi.
Bởi vì
trung tâm này, mục đích nó mở ra để giáo dục đạo đức không làm khổ mình, khổ
người; mà giờ dân ở đây đã sống không làm khổ mình khổ người thì nó tương ưng,
nó thành tựu rồi. Mà ngay cả những ông lớn ở tỉnh đó họ đều sống không làm khổ
mình, khổ người thì họ làm sao họ cấm mấy con? Nhân quả mà! Nó tương ưng thì nó
phải thành tựu, mà nó không tương ưng nó phải đẩy ra. Thấy nhân quả thôi chứ đừng đổ
thừa tại mình thế này kia, tui cất này kia…
Sự thật ra mấy
con cất cũng để giúp đỡ cho những người ở mà thôi, chứ đâu phải mấy con ở hết,
phải không? Nhưng mà đâu có đổ thừa. Bây giờ Nhà nước đó, con có nói gì thì họ
chỉ cười con thôi chứ sự thật ra họ nhiều cách bắt lỗi để cho chúng ta đình chỉ
chứ không phải là chuyện đó thôi đâu. Thầy nói thật sự. Khi họ không muốn rồi
thì bây giờ con không lỗi gì họ cũng đình chỉ được. Thầy nói thật sự là bây giờ
mấy con làm cho đúng, thật đúng đi, nhưng khi họ không muốn rồi thì họ vẫn đình
chỉ con, họ tìm mọi cách.
Bởi vì người
ta tìm mọi cách người ta đình chỉ mình thì cái gì người ta cũng tìm được, nhưng
mà người ta không muốn đình chỉ mình thì cái gì mình làm sơ sót người ta cũng lờ
qua, con hiểu không? Cho nên đó là nhân quả. Thầy đã nói nhân quả, mà
nhân quả thì mình phải nhìn được, nhìn được cái địa thế, cái nơi đó dân chúng
có hưởng được phước báu không. Cũng như bây giờ dân chúng ở đây mọi
người mà được về đây yên ổn được đó là cái Phước của mấy con chứ Thầy đâu… Cái
phước của Thầy, Thầy tu Thầy làm chủ rồi thì đâu có cần gì nữa đâu, nhưng phước
của mấy con có hay không? Mấy con về đây được yên ổn mà tu tập là do cái phước
của mấy con chứ đâu phải là do Thầy, mấy con có duyên phước.
(02:02:06) Còn
ở chỗ mấy con làm là dân ở đó chưa đủ duyên phước, và số người tập trung hết
mình làm nhà ở khu vực đó là đem công lực của mình để tạo thành một khu vực ở
miền Bắc để cho dân người miền Bắc có phước. Không những ở tỉnh đó mà cả những
tỉnh lân cận ở ngoài đó, ở ngoài miền Bắc, có phước nó đến (đó) gần mấy con.
Nhưng mà nó thiếu phước, nó còn đủ thứ chuyện ở trong này, nó còn những ác pháp
ở trong này, nó chưa đủ.
Sau khi có
những điều kiện mà đạo đức phổ biến rộng, mọi người dân ở đó, từ chính quyền
các cấp đã thông suốt được. Người ta đã sống được trong đạo đức thì mấy con đến
đây người ta ủng hộ mấy con, mấy con có sai người ta cũng lờ qua.
Thí dụ như
bây giờ nếu mà ở đây mà thiếu phước, những ngôi nhà này thì Nhà nước sẽ đình chỉ
thôi. Nó đủ phước đó mấy con. Người ta có quyền, còn mình đâu phải có quyền.
Bây giờ người ta muốn vạch lỗi như thế nào cũng được hết, mấy người có quyền
mà. Người ta có quyền thì người ta nói cái gì nó cũng được hết, còn mình là cái
người không quyền thì thôi chỉ làm thinh. Cho nên tất cả đều là nhân quả.
Không phải lỗi của con mà cũng không phải là lỗi của người ta, mà (do) duyên
phước nó chưa đủ, cái nhân quả nó chưa đủ. Mà nhân quả chưa đủ thì mình có
cố gắng khắc phục, mình làm cách gì đi nữa thì nó cũng không thành tựu được.
Cho nên mình phải thấy nhân quả. Mình muốn đem lại lợi ích cho mọi người,
mình muốn cho mọi người tốt nhưng nếu nhân quả chưa đủ thì mình phải gặp thất bại.
Nhưng mà
trong thất bại nó sẽ có những cái thành công! (Nếu) các con cứ tập trung, mà
cái này nó phát triển, nó mở ra thì con đường tu của mấy con sẽ không có. Bởi
vì trách nhiệm của mấy con mà, mấy con làm sao mà yên tâm được? Mấy con phải lo
chuyện này chuyện nọ đủ thứ… Còn bây giờ nó lại thất bại là nó hướng cho mình
đi đến con đường tu.
Một số chị
em bây giờ, ờ hồi nào tới giờ tập trung vô đây làm mà bây giờ nó nó thất bại rồi,
bắt đầu ai về nhà nấy thì đây là nó nhắc nhở cho mình phải nỗ lực tu. Đó là cái
phước của mấy con, mấy con thấy phước lớn mà lại thấy phước nhỏ, còn
riêng Thầy thấy Thầy phước lớn. Vì vậy mà phước này phước lớn, cho nên phước lớn
là phước tu, ờ phước tu của mình; còn chúng sanh nó nhỏ quá cho nên
bây giờ nó về đây an dưỡng chứ nó tu tập được gì. Nó chỉ nghe mình dạy đạo đức
rồi nó thấy an ủi tinh thần thôi chứ nó chưa chắc đã tu được. Bây giờ mình là
người mình quyết góp công làm chuyện này cho xã hội tốt, nhưng mà cái phước nó
không đủ thì chắc có lẽ là nó nhắc nhở mình phải tu để cứu mình.
Bây giờ mấy
con chưa làm chủ sanh, già, bệnh, chết mà mấy con làm thì mấy con cũng chưa làm
chủ sinh già bệnh chết. Bây giờ nó nhắc mình để làm chủ sanh tử rồi. Mình sắp xếp,
tại sao mình bỏ gia đình mình đi vào trong này mà mình lo lắng được, bây giờ
mình bỏ gia đình để mình đi tu rồi lại không được sao? Nó nhắc con đó, nó nhắc
con bây giờ bỏ tất cả hết mà tu, đó phải tốt không?
(02:04:56) Hướng
là nó còn khéo cho con, nhân quả nó hay lắm, bởi vì người mà có lòng tốt á thì
nó hướng dẫn cho mấy con đi tới chỗ tốt nhất để cho mấy con làm chủ sanh già bệnh
chết. Đó là nó giúp cho mấy con. Còn mấy người kia người ta đâu có đủ phước để
người ta ngồi đây người ta thọ hưởng cái an dưỡng đâu, nên nó không thành. Chứ
thành rồi mấy ông cụt tay, cụt chân hay hoặc mấy ông khổ sở trong xã hội đều mấy
con đem về nuôi dưỡng. Họ có phước họ mới ngồi không họ ăn; nuôi dưỡng họ chứ
gì, rồi còn thêm học đạo đức tạo cho nhu cầu cần thiết về tinh thần của họ được
an ổn chứ gì. Họ không đủ phước để cho tinh thần họ, nó giày xéo họ cho khổ. Họ
cụt tay họ nói: "Trời ơi tui sao thua cái ông đó, nếu phải chỉ hồi
đó tui đừng có đi đánh giặc về đâu có gãy tay, gãy chân như thế này khổ",
ông cứ trách thân trách phận ông. "Còn cái thằng bạn tui cũng đi
đánh giặc mà sao giờ nó còn nguyên tay, nguyên chân, giờ nó làm ông này, bà kia
còn tôi bây giờ thành thương binh".
Còn bây giờ
vô đó được học ở trong đó thì tinh thần cởi mở, nó không thấy gì về vấn đề cụt
tay cụt chân nữa. Còn bây giờ để mấy ông thương binh than thân trách phận ông
khổ. Đó là cái duyên của họ mà. Mà lại là giúp cho cái duyên của mấy con tu tập.
Nếu mà mấy con đều về đây thì thật sự ra mấy con quay quần ở bên sự đau khổ của
chúng sanh để an ủi họ, đúng là mấy con an ủi họ thật nhưng mà duyên họ không đủ,
cho nên họ không thể ngồi không họ hưởng được phước báu đó. Cho nên đây
là phước của mấy con lớn, lo tu đi, chị em đồng nhau mình về nỗ lực tu đi, tu
rồi nó thật tới thời điểm mà mấy con tu xong thì mấy con ra lập mấy cái khu an
dưỡng không được, Thầy nói mấy cái chứ không phải một cái đâu, bỏ sức ra mà
làm, bởi vì mình tu xong rồi mặc sức mình làm, con hiểu không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét