266- THẦY TRỞ VỀ NHÀ VÀ GIÚP MẸ TU TẬP
(01:15:32) Từ
năm 71 cho đến năm 75 là đất nước chúng ta chiến tranh, năm 75 là giải phóng
cho nên đất nước chúng ta lúc bây giờ chiến tranh ghê lắm. Nhưng mà Thầy cũng
gan dạ lắm, về cất một cái thất ở trong vùng của Cao Đài, bởi vì chỉ có chu vi
Cao Đài nó mới yên thôi chứ ở ngoài là không bao giờ yên được. Thầy về
cất thất bên mẹ Thầy nỗ lực tu học, vừa là để an ủi mẹ, vừa tu tập mà cũng để vừa
dạy mẹ mình. Cho nên mẹ Thầy chết rất tốt mấy con, ba Thầy chết rất xấu mà
mẹ Thầy chết rất tốt. Thầy về đó Thầy tu tập làm gương cho Mẹ Thầy, mà Thầy viết
ra một tập sách để cho Mẹ Thầy. Tập vở mỏng vầy thôi, Thầy cô đọng lại cách thức
tu tập như thế nào.
Thầy khuyên
mẹ: "Mẹ hãy nỗ lực mẹ tập luyện như thế này, thế này. Mẹ nghiên cứu
kỹ như thế này, không có cầu nguyện ai cứu khổ mình được đâu, không có Niệm Phật
mà mẹ cứ nương theo cái chỗ này mà tu tập".
Thầy tu sao
Thầy viết y như vậy thì mẹ Thầy cũng làm y như vậy. "Nghe con mình
mà, thấy nó từ ở trên núi nó đi về tu thì phải tin nó thôi", cho nên mẹ
Thầy tu tập vậy thôi. Xong rồi, sau khi mẹ Thầy chết, Thầy nói rất là êm mấy
con.
Mẹ Thầy
nói: "Bây giờ sao mẹ hay nhức cái chân này quá!", thì
Thầy xoa bóp cái chân mẹ Thầy, nó nhức cái tay Thầy xoa bóp cái tay. Nhưng mà
trong vòng có ba bữa thì mẹ Thầy ra đi mấy con, ra đi rất an ổn, không có… Nó
chỉ như là mình bị nhức khớp xương vậy thôi. Đó là cái hoại diệt của cơ thể nó
báo vậy, mà do pháp tu mà cơ thể mình nó nhẹ nhàng đến cái mức độ đau bệnh như
vậy đó.
(01:16:57) Cho
nên vì vậy đó, nghe nhức chân là Thầy rờ cái chân. "Ờ, con rờ tới
đâu sao mẹ thấy hết đau vậy".
Thầy
nói: "Không phải! Tại cái tâm của mẹ nó bất động, do đó nó tương
ưng với con, con rờ thì nó hết vậy thôi". Chớ sự thật ra thì mẹ
Thầy nói đâu thì Thầy rờ đó, mà rờ đâu thì mẹ Thầy không có đau đớn nữa, rồi nằm
yên ổn như vậy thôi, tới chừng chết cũng rất yên ổn.
Mẹ Thầy nói
như thế này: "Mẹ thấy chắc mẹ không sống được nữa, chắc mẹ phải ra
đi thôi chứ không thể nào mà sống với mấy con được. Nhưng mà mẹ cũng biết được
phương pháp tu tập của con giúp cho mẹ được an ổn. Bây giờ coi như là mẹ cũng hết
số rồi". Bà nói với Thầy vậy mà.
Rồi trong
khi đó thì hai mẹ con cũng nói chuyện với nhau vậy, rồi mẹ Thầy chỉ nằm yên lặng
một chút xíu thì hơi thở ngưng lại, chết. Một cách không đau đớn, không gì hết.
Thầy nói đúng là pháp Phật hay thiệt, chỉ có giữ tâm bất động của mình thôi.
Sau khi nói
chuyện xong thì Thầy thấy Bà thở một cách rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, tức là tâm
nhiếp trong bất động tâm. Do đó bà ra đi, khi mà hơi thở dừng rồi thì bà ra đi
rất nhẹ nhàng, không đau đớn chỗ nào nữa hết mấy con. Nhưng mà Thầy biết khi mà
nhức chỗ này, nhức chỗ kia là cơ thể rã rời. Nhức sơ là tại vì cái tâm bất động
nó không bị, như người chưa có giữ được tâm bất động cho nên nó phải đau khổ
nhiều. Còn giữ được tâm bất động thì cái thọ nó phải trả cái quả của thân thì
nó phải nhức những cái khớp xương chỗ này, chỗ kia; mà hễ nhức chỗ nào Thầy rờ
chỗ đó.
Bà nói "Sao
mà con hay quá! Con rờ chỗ nào làm như có thuốc ở chỗ đó… " Sự
thật ra Thầy có bàn tay mà trị bệnh bao giờ!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét