265- CON ĐƯỜNG TÌM ĐẠO TU HÀNH CỦA THẦY
(01:12:10) Do
đó khi mà ông Thân Thầy chết rồi, Thầy nói chỉ còn con đường tu thôi chứ không
còn cách nào khác. Con người khổ quá, trước khi chết khổ quá! Cho nên Thầy xuống
Thành phố Thầy dẹp hết! Trong khi Hòa thượng Thiện Hòa là người giúp đỡ Thầy, sắp
sửa Thầy đi ra ngoại quốc để làm luận án Tiến sĩ đó mấy con. Bỏ hết, bây giờ
không có cần học tập gì nữa hết, bây giờ chỉ cần tu thôi!
Thầy mới hỏi
Hòa thượng Thiện Hòa ở trong nước chúng ta có ai là người tu Thiền mà chứng đạo
không? Hòa thượng Thiện Hòa nói: "Bây giờ chỉ có Hòa thượng Thanh
Từ là người mới thấy được, tu hành Thiền Định mới thấy được, cho nên lập Tu viện
Chơn Không. Bây giờ con muốn tu thì Hoà thượng sẽ giới thiệu về
đó".
Hòa thượng
Thiện Hòa giới thiệu Thầy về đó đó mấy con. Đó, cho nên sự thật ra, đâu nó có gốc
gác đàng hoàng, cho nên Thầy mới về Hoà thượng Thanh Từ Thầy học tu, Thầy học
thiền Thầy tu. Bởi vì nghe nói thiền là người ta… trong đầu óc của những người
tu sĩ, người ta thấy nó cao siêu lắm, mà hễ nghe ở đâu có thiền là mê lắm chứ
không phải không.
Mà thời đó mấy
con biết Đại đức Suzuki là người Nhật Bản mà viết bộ sách thiền luận đó, nó gây
ra một sóng gió ghê gớm lắm, do đó phiên dịch ra Việt ngữ của chúng ta. Cho nên
lúc bấy giờ đọc thiền là thấy mê rồi, tu sĩ người nào cũng mê hết. Mà nghe Hòa
thượng Thanh Từ mở thiền là ham lắm, đến đó tu.
(01:13:28) Sau
ba tháng ở đó tu rồi… Ở đó thì có mười huynh đệ vô học tu thôi, rồi sau khi mà
ba tháng ra hạ rồi tiếp tục ba năm chứ không phải là ba tháng, Hòa thượng đã
nói mà, tu tập ở đó ba năm. Nhưng mà sau ở đó thì Thầy mới nghĩ: "Phật
dạy thì ăn ngày một bữa mà sao ở đây ăn dữ quá. Thầy vô đây ba
tháng lên sáu ký như thế này rồi làm sao tu? Trời đất ơi, nó mập ra…"
Cho nên, vì
vậy đó mà Thầy mới bàn bạc với quý thầy, trong đó có Thầy Thiện Ấn, Thầy Thiện
Năng: "Mình phải tìm cái chỗ nào mình ôm pháp của Hòa thượng mình
tu, chứ mình ở đây mình ăn uống như kiểu này thì chắc không bao giờ tới nơi, tới
chốn đâu. Mình phải tập cái hạnh như Phật ăn ngày một bữa, hoặc ăn lá cây rừng
gì đó để cho nó sống rồi tu thôi, chứ mình tu mà sướng quá như thế này, ăn đồ bổ
đồ không".
Thiệt ra Hòa
thượng mở, ở Thiền viện, thiệt ra đồ ăn rất là ngon, rất là bổ mấy con. Cho nên
Thầy lên ba tháng là cân lại Thầy thấy lên sáu ký, mặt tròn ra. Cỡ bây giờ mà
Thầy lên Chơn Không Thầy ở mà nuôi dưỡng như vậy đó thì chắc là ông già này chắc
mập lắm, không có ốm đâu. Ăn uống vậy mà, đâu có ốm được.
Sáng ăn,
trưa ăn, mà nửa bữa còn ăn thêm bánh trái nữa chứ không phải không đâu, sung sướng
lắm mấy con. Bởi vì nó đầy đủ, quá đầy đủ. Phật tử người ta tập trung, người ta
thương quý thầy lắm, người ta cúng dường nhiều lắm. Làm sao mà bỏ được, cứ ăn.
Do đó, Thầy
mới rủ huynh đệ đi. Thì hai ông này có đi ra Hòn Sơn mới biết chứ Thầy thuở giờ
có bao giờ đi ra Hòn Sơn. Cho nên hai ông này mới dẫn Thầy đi ra ngoài đó tập
tu. Sau khi mấy ông này, họ tu với Thầy họ tu không lại. Họ sống họ đi chơi chỗ
này chỗ kia cho thoải mái thôi, còn Thầy thì quyết tâm đi tìm tu cho nên lúc bấy
giờ mấy ông đi qua bên Hà Tiên, đi Tô Châu đồ chơi… Thầy nói: "Thôi,
tui tu chứ ai mà đi chơi với mấy ông vậy được!"
Vì vậy mà Thầy
rời mấy ông đó, Thầy về thăm Mẹ Thầy rồi bắt đầu Thầy trở ra một mình, Thầy đến
Hòn Sơn Thầy ở tu chín tháng mấy con. Ở đó tu chín tháng, sau đó Thầy mới về Trảng
Bàng để sống gần bên Mẹ mình trong khi chiến tranh ngút ngàn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét