267- BÀN TAY TRỊ BỆNH
(01:18:38) Nhưng
mà Thầy nói nhắc mấy con, có nhiều người có bàn tay trị bệnh mấy con. Trị bệnh
bằng cái gì? Bằng tưởng uẩn của họ, chứ không phải màu nhiệm gì đâu. Nhưng mà
có nhiều người có bàn tay trị bệnh mấy con.
Có ông Thầy
Nước Lã, ông cứ lại cái ly nước như thế này, ông chỉ cầm ly nước đưa uống mà về
hết bệnh mấy con. Chỉ có bàn tay ông đưa vô đó thôi thì hết bệnh, đó là tưởng uẩn.
Còn Thầy biết
sử dụng cái tưởng của mình, cho nên Thầy cứ ở trong đầu Thầy nghĩ: "Rờ
như vậy là mẹ mình phải hết", mà thật! Đúng là Thầy rờ cái không (còn)
nhức. Đó, mấy con bắt chước đi, mai mốt mấy con rờ, mấy con nghĩ:"Hết bệnh! "Nhưng
mấy con phải nhớ nhiếp tâm cho được chứ mấy con nhiếp tâm không được là nó
không hết đó.
Không, thật
sự trong người mình nó có cái phương pháp hay thiệt mấy con, mà Thầy gọi là tưởng
uẩn. Cho nên những người mà có bàn tay trị bệnh, có đôi mắt trị bệnh,
có những giao cảm để trị bệnh đều là do tưởng của chúng ta làm ra. Chứ ý thức của
họ, họ không thể trị được đâu. Họ trị bằng cái tưởng của họ mấy con, trị bằng
cái tưởng uẩn của họ.
(01:19:46) Cho
nên ở đây, tất cả những cái này mấy con có đủ hết, mấy con cần triển khai nó, đừng
bỏ uổng quá. Mấy con có thuốc thang, thần dược của mấy con là cái tưởng uẩn của
mấy con, thì mấy con triển khai để trị bệnh một mình không sướng sao? "Ờ,
bây giờ tui triển khai vô bàn tay này nè, bây giờ vuốt cái chỗ đầu đau này, vuốt
cái vầy… Hết đau! " Cái tưởng nó sẽ hoạt động ngay trên cánh tay
của mấy con, vuốt một cái như vầy nó hết đau, nó hay lắm mấy con. Tại vì Thầy
biết sử dụng nó cho nên Thầy biết nó hay lắm.
Nhưng mấy
con chưa có hoạt động được vì ý mấy con muốn là ý thức chứ tưởng nó đâu
có hoạt động được, cho nên con vuốt vầy sao cứ nhức đầu hoài, tại vì tưởng của
mấy con đâu có hoạt động? Còn Thầy, bắt đầu muốn mà vuốt cái đầu mình
hết đau thì Thầy dùng cái tưởng của Thầy trong bàn tay, có phải không mấy con?
Nó hoạt động
ở trong cái tưởng của Thầy, ý thức nó dừng lại. Còn mấy con vuốt vuốt chứ mấy
con sanh vọng tưởng không, có phải ý thức không? Còn Thầy bây giờ vuốt, cái đầu
của Thầy nó không có niệm vọng tưởng nữa. Bởi vậy Thầy mới dạy mấy con là nhiếp
tâm, các con hiểu không? Mình nhiếp tâm tức là mình nhiếp tâm trong hơi thở hoặc
là trong tâm bất động, để rồi ý thức nó không còn vọng thì lúc bấy giờ
tưởng nó mới hoạt động được.
Thầy đem một
ví dụ cụ thể hơn: Nếu ban đêm mà mấy con cứ thức thì ý thức của mấy con cứ nghĩ
cái này, cái kia thì mấy con làm sao có chiêm bao? Các con hiểu chỗ đó chưa?
Bây giờ mấy con ngủ, ý thức của mấy con nó dừng lại thì bắt đầu mới có chiêm
bao được chứ, các con hiểu chỗ đó chưa? Cho nên mấy con chưa có dừng được ý thức,
chưa nhiếp phục được ý thức, nó còn vọng tưởng mà bây giờ mấy con biểu cái tưởng
uẩn của mấy con hoạt động thì nó làm sao hoạt động được, có phải không?
Cái anh này
hoạt động thì anh kia phải ngưng thôi, cái ý thức của mấy con hoạt động thì cái
anh này nó ngưng thôi, phải không? Cho nên vì vậy mà cái tưởng nó không hoạt động
được, còn Thầy thì cái tưởng nó hoạt động được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét