262- DUYÊN NHÂN QUẢ GIÚP NGƯỜI TRONG HOẠN NẠN
(56:25) Bây
giờ Thầy nói nhân quả như thế này. Tại sao mà người ta đi ngang qua chỗ đó xe
không đụng mà mình đi tới đó xe đụng? Người đó họ té xuống họ máu đổ rầm rầm, vậy
mình nhìn qua cái mình bỏ đi luôn. "Không khéo mình vô đây cảnh
sát nó điều tra, nó hỏi mình đó…" Không, không! Mình đừng có
làm cái chuyện làm ngơ như vậy được. Tại cái duyên nhân quả của mình, đúng lúc
mình đến đây mà người này bị xe đụng thì bất cứ… Mình không có đụng người ta
thì mình đừng có sợ công an làm khó dễ mình, mà mình phải ôm người này đón xe
hoặc là nhờ người khác chở đi vào nhà thương cứu trợ cái người này đã. Để cho
người này người ta giảm sự đau khổ nhanh chóng chừng nào tốt chừng nấy, còn
chuyện về sau thì nhân quả nào thì chúng ta sẽ giải quyết nhân quả nấy.
Người ta có
nghi mình đụng cái người này thì mình sẽ nói, mà người ta không nghe được
thì "Mấy người nghĩ như thế nào thì đây là nhân quả tui, bắt tôi bồi
thường tui sẵn sàng. Tui sẵn sàng trả nhân quả, nhưng mà sự thật tôi không đụng
à, nhưng mà điều kiện hoàn toàn bắt tui nói đụng thì tôi không chấp nhận cái điều
đó. Nhưng trước hoàn cảnh khổ của người này thì tui sẵn sàng giúp, tui sẵn sàng
bỏ tiền ra tui giúp cái người bất hạnh trong hoàn cảnh nghèo nàn không đủ tiền
đóng nhà thương. Tôi sẵn sàng giúp nhưng tôi không làm điều này, ai làm mà bỏ
chạy thì người này chịu trách nhiệm chứ không phải là tui làm mà tôi chối, tôi
không chấp nhận".
(57:51) Cho
nên cái mình làm thì mình chấp nhận, cái không làm không chấp nhận, có vậy
thôi. Thẳng thắn, mạnh mẽ, không sợ trước một uy lực của người nào hết, không
ai áp buộc mình được, đó mình phải mạnh mẽ, mình phải cứng rắn đàng hoàng.
"Nếu
tôi đụng người này bị vậy mà tôi dối, tôi có tội. Lương tâm tôi biết, trời biết,
đất biết, tôi biết chứ còn ai biết hơn? Mình làm cái gì dối thì rõ ràng là đất biết, tại chỗ
đó nó xảy ra mình đứng trên đất; mà ở trên cái không gian là trời, thì đất biết,
trời biết, tôi biết, hoàn toàn mấy người không biết. Nhưng mà tui làm tội thì
tôi biết tôi phải có tội chứ, còn tôi không làm mà bây giờ mấy người bắt tôi
nói tôi có tội thì tôi không chấp nhận, tôi không có làm, có vậy thôi, nhưng mà
có người biết. Trong đó cái người thứ nhất là tôi nè, phải không? Tôi có làm tội
thì tôi phải biết tôi chứ ai vô đây được, tôi ăn cắp thì tôi biết tôi ăn cắp chứ
còn người khác biết tôi được sao? Cho nên cái người mà biết chính là tôi là người
thứ nhất. Cho nên vì vậy mình không sợ điều đó đâu, tôi làm tôi chịu mà tôi
không làm, đừng nói tôi làm".
Đời thì
giả dối, người ta làm người ta tránh né, người ta nói không làm cho nên buộc
lòng người ta nghi mình là phải, mà mình không làm thì nhất định là không chấp
nhận, có vậy thôi. Thẳng thắn, mạnh mẽ, gan dạ, không hề sợ những cái uy lực gì
hết. Các con thấy
khi một người mà làm cách mạng, người ta bị bắt, bị tra khảo, bị tù tội để khai
báo chỗ này kia… Nhất định là người ta chết chứ người ta không bao giờ khai
báo những cơ sở làm của người ta. Các con thấy không, như vậy đất nước người ta
mới giải quyết được, mới thống nhất được chứ, mới đuổi giặc được chứ còn cỡ mà
đụng đâu mà khai hết thì chắc chắn là chết cả đám với nhau lấy gì mà giải phóng
đất nước, các con thấy?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét