261- BÀI HỌC ĐẦU TIÊN: HÃY NHÌN ĐỜI BẰNG ĐÔI MẮT NHÂN QUẢ
(47:57) Nhưng
một đời người sanh ra, như hồi nãy Thầy nói, cũng như đức Phật đã nói:"Được
thân người là khó" mấy con, mà gặp được chánh pháp để tu tập
làm chủ bốn sự đau khổ là khó hơn nữa. Nếu chúng ta xem thường nó thì chúng ta
đã phí bỏ cuộc đời của chúng ta làm người.
Chắc gì mấy
con lên làm người mà mấy con không… Suốt cái thời gian mấy con làm người
mà được lớn như mấy con đang ngồi trước mặt Thầy thì mấy con đã làm biết bao
nhiêu sự vô tình trong ác pháp? Đi cũng quên, đạp chết con kiến. Phải trả nghiệp
đó, chứ mấy con không tránh khỏi đâu! Mà trong khi nhỏ, các con chưa hiểu biết,
nhiều khi các con làm rất là nhiều tội.
Thầy thấy một
đứa bé mà cha mẹ không dạy, nó thấy kiến nó lấy chân nó chà, nó đạp mấy con. Tự
nhiên nó đâu có nghĩ đó là ác pháp đâu? Nhưng mà nó nghĩ ở trong đầu nó là những
con kiến này sẽ cắn nó nè, cho nên nó sợ, nó giết chứ có gì đâu? Cho nên khi mà
hiểu Phật pháp rồi thì mấy con dạy: "Con muỗi nó cũng biết đói
mấy con, chúng ta sợ nó cắn thì chúng ta giăng mùng. Nhưng mà giăng mùng đó, đừng
có rọi đèn vô ở những con muỗi mà còn kẹt trong mùng mình vỗ đập cho nó chết.
Cho nên vì vậy đó, con muỗi nó cũng có vợ, có chồng, có con cái… Lỡ con muỗi mẹ
nó chết thì nó bỏ con nó sao?!"
Mình xét phải
không? Mình cũng phải thương chứ? Do mình suy nghĩ như vậy thì mình mở cửa mùng
ra mình đuổi nó ra để nó đừng cắn mình, tức là mình sợ cắn, chớ mình bố
thí chút máu có ăn thua gì? Nó còn có cái duyên mình tạo thêm cái phước của
mình chứ chết chóc gì?
Nếu mấy
con không có bệnh sốt rét thì bây giờ chui vô rừng, mấy con nằm trong rừng cũng
không bệnh sốt rét, mà có sốt rét cũng có người trị mấy con, mấy con cũng không
có chết đâu mà sợ. Nghiệp mấy con đâu có chết thì mấy con sẽ có thuốc mấy con
trị. Còn bây giờ cái nghiệp mấy con chết vì sốt rét, bây giờ mấy con ở nhà đi,
mấy con đóng cửa, mấy con ngủ mùng đi… Mai mốt nó cũng sốt rét nó chết à. Nhân
nào quả nấy mà! Cho nên vì vậy đừng sợ trong cái vấn đề đó, mà mình sợ mình có
làm thiện hay làm ác đây thôi. Cuộc sống của chúng ta mà, cái nhân quả nào thì
phải trả cái nhân quả nấy, nhân nào quả nấy.
(50:11) Cho
nên trong cái sự tu tập thì theo Thầy thiết nghĩ, mấy con nên tập từ căn bản mà
đi vào, từ căn bản đi vào. Hằng ngày, chúng ta biết rồi thì chúng ta
triển khai tri kiến của chúng ta để xả bằng cái tri kiến nhân quả. Người
ta chửi mình thì mình nghĩ đây là nhân quả, có duyên. "Hồi đó mình
chắc có lẽ là chửi ông này dữ lắm, bây giờ mình gặp lại thì ông này ông chửi
mình có gì mình phải buồn, vui vẻ mà trả nghiệp đời trước đi" thì
lúc bấy giờ mình còn giận ông ta nữa không? Hết giận, tại vì mình hiểu nhân quả.
Phải không?
Do đó, từ
cái hiểu đó nó làm cho mình được sự giải thoát. Hoàn cảnh gia đình mình, đứa
con nó ngỗ nghịch nó nói, mình dạy nó, nó không nghe, nó cứ ham chơi… Thì bổn
phận mình làm mẹ hay làm cha thì mình khuyên chứ không được đánh nó. Chứ nếu tức
quá, mình cứ tát đầu nó hoặc là mình rầy mắng nó thì cái nghiệp của mình trả
thêm cái quả là làm ác. Đánh nó đau thì tức là mình tránh khỏi cái bàn tay đau
của mình đánh nó không? Mình sẽ bị trả đó. Cho nên không nên đánh mà
nên có lời khuyên, mình khuyên nó nghe hay không nghe đó là cái quyền của nó.
Nhưng làm mẹ, làm cha thì không thể thấy con mình bê tha như vậy được cho nên
mình cố gắng mình thuyết phục nó, mình nhắc cho đến khi nào nó trở
thành người tốt thôi, mà nó còn xấu thì mình cứ nhắc mãi, nhắc mà không đánh,
nhắc mà vui vẻ, nhắc mà không tức giận. Chứ mấy con thấy con mình nó sai rồi
mình cứ đâm ra tức giận, buồn phiền tức là mình bị nhân quả chi phối.
(51:40) Đó,
mình phải hiểu được sự đau khổ của mình, sự tức giận của mình là ác pháp, mà tức
giận con mình thì mình hiểu nhân quả để cái tâm mình cởi mở. "Nó đến
nó đòi nợ mình đây! Tại sao cái đứa con nó dễ dạy, nó ngoan, nó hiếu, nói đâu
nó nghe, nó không có cãi mình, còn sao đứa này nó lại vậy? Thì đứa đó nó nợ
mình, nó đến đây nó trả cho nên nó hiếu hạnh. Còn đứa này mình nợ nó cho nên nó
đến đây nó phá, nó làm cho mình tức giận…. Vậy mình đừng tức giận!"
Lúc bấy giờ
mấy con hiểu được nhân quả mấy con không tức giận thì mấy con đã xả được tâm.
Mà xả được tâm thì mấy con dùng Thiện Pháp, lòng thương yêu của mấy con với cái
không tức giận, với cái không đánh, không mắng chửi nó thì nó chuyển nhân quả của
mấy con. Ít hôm thằng nhỏ này nó sẽ trở thành một đứa con ngoan. Chứ
còn mấy con đánh riết nó coi, nó lén lút nó còn đi chơi mà cách thức nó lại giấu
giếm mấy con nữa. Chừng mà nó đùng một cái là mấy con thấy, "Trời
ơi, bây giờ mày nghiện ngập cái kiểu này thôi chắc tao chết… " Có
phải không? Mình đánh riết coi, nó lén nó hút lén tới chừng mình hay được (thì)
nó trở thành con nghiện, cái đó là tại mình xui nó đi hút lén chứ gì?
Cho nên
vì vậy mình thương nó mà coi chừng mình lại hại nó, mình đưa cái nhân quả của
mình đi đến chỗ khổ cho chính bản thân mình. Cho nên ở đây thì Thầy dặn mấy
con, lúc nào cũng để cái tâm mình bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, trước
cái nhìn của mình phải nhìn nhân quả, nhìn nhân quả mấy con! Đó là cách thức học
đầu tiên.
12- HIỂU VÀ
THƯƠNG
(53:09) Mặc
dù hôm nay mấy con là tu sĩ, nhưng mấy con chưa có đủ căn bản của mình để đi
vào Thiền Định thì ít ra mình cũng phải xả tâm mình bằng tri kiến giải thoát của
mình, bởi vì người nào cũng có tri kiến giải thoát.
Tại vì tri
kiến của mình là cái tri kiến hiểu biết, nó chưa có nằm ở trong phương pháp,
cách thức giải thoát, cho nên đạo Phật ra đời mới dạy chúng ta có năm
giới luật. Đó là năm đức nhân bản thì mình phải học năm đạo đức nhân bản này.
Còn nói giới
thì mình nói nghe nói giới cấm sát sanh: "Mình tu theo đạo Phật,
thôi đừng có sát sanh, ăn chay thôi… " Chưa đủ! Tại mình không
hiểu nó là Đức Hiếu Sinh, cái lòng thương yêu, chứ không phải do ăn
chay để mà làm Phật, do ăn chay để mà giải thoát… Không phải đâu! Mà nó dạy
cho mình Đức Hiếu Sinh, lòng thương yêu. Thương yêu như thế nào?
Chính có sự thương yêu thì mình có tha thứ, mình mới tha thứ thì tâm mình mới
an ổn, phải không? Cho nên vì vậy mà mình cứ ghim chặt ở trong lòng của
mình, thì mình làm sao mình tha thứ?
Cho nên
mình thương yêu là tha thứ. Mình nghĩ rằng cuộc đời ai cũng phải có những ác
pháp mà người ta lầm, người ta không hiểu, người ta mới tạo ác pháp đó cho nên
vì vậy mình vui vẻ mà thương yêu, tha thứ. Có dịp thì mình trợ giúp cho họ, có dịp thì mình
khuyên lơn chứ đừng bỏ mặc. Mặc dù là người xa lạ nhưng có duyên thì mình độ,
mà không duyên mình lại khuyên họ, coi chừng họ chửi mình. Mình phải biết cái nhân
duyên nó hợp.
Như anh
này, anh làm những điều gì đó bây giờ anh thọ quả khổ cho nên anh đến anh tâm sự
với mình. Mình lắng nghe, mình chịu khó lắng nghe, đừng nói gì hết. Để rồi anh
nói hết những sự đau khổ tức là anh buông xuống bằng cách là cho mình gánh phụ
anh cái đau khổ của anh thì mình chấp nhận, tại vì nhân duyên mà, mình chấp nhận
ngồi nghe.
Mình ngồi
nghe xong rồi, mình khéo léo thì mình đem một ví dụ: "Hôm đó tui có thằng
con nó cũng giống như anh vậy đó, nó cũng sống như vậy đó mà tui khuyên nó bây
giờ là nó đàng hoàng lắm". Mình nói con mình thôi nhưng mà ông
này nghe "À, có lý! " Rồi (họ) nói: "Anh
khuyên nó sao mà nó thắng được nghiện ngập như vậy?"
"Tôi
bảo nó như thế này, thế này… Cho nên (từ từ) lần lượt tự nó, nó tự giác, rồi
nó nỗ lực. Tui thì phụ giúp nó thôi, nhưng mà cuối cùng nó thoát ra cơn nghiện".
Ông này thấy
ông cũng muốn cai nghiện chứ gì? Nhưng mà nghe nói có lý, do đó ông về nói với
gia đình: "Bây giờ gia đình phải giúp tui để mà tui cai nghiện cái
này mới được! Cũng như cái ông bác, ông chú gì đó ông chỉ cách ông giúp con ông
vậy…"
Bây giờ, ông
này ông nói với vợ ông hoặc là nói với con ông hay hoặc là nói với người thân
giúp đỡ ông trong cái phần này: "Khi mà nó bị lên cơn vậy thì hãy
cần phải trói tui như thế này, thế này… Như vậy thì mới cứu tui được!"
Như vậy rõ
ràng là ông đem về những điều đó thì gia đình ông cũng không bao giờ muốn cho
ông bị bệnh như vậy, bị nghiện như vậy cho nên họ sẵn sàng giúp. Không ngờ những
điều kiện mình đem ra mình giúp cho những người khác như vậy, đó là điều tốt mấy
con, một điều tốt. Ở đời mình đừng có bỏ ai hết, khi có nhân duyên gặp
nhau thì mình giúp đỡ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét