263- PHƯƠNG PHÁP ĐẨY LUI CHƯỚNG NGẠI PHÁP TRÊN THÂN TÂM
(59:30) Bởi
vì mình có tinh thần thật sự, cái đúng và cái sai. Cho nên ở đây Thầy nhắc mấy
con tu hành là vì lợi ích cho chính mình chứ không phải vì cho người khác, vì
đúng pháp cho nên chúng ta phải nỗ lực thực hiện đúng, không đầu hàng trước khó
khăn. Còn mấy con gặp tu… "Trời ơi tu hoài mà không hết vọng tưởng
thì thôi nghỉ đi, chắc cái đời mình chưa có đủ duyên…" Đừng có
nghe ba cái miệng ông Đại thừa không đủ duyên. Ai cũng có duyên mới gặp
chánh pháp chứ không có duyên làm sao gặp chánh pháp?
Các con hôm
nay nghe Thầy là có đủ duyên. Vì vậy mà khi mình tu mình thấy có gặp gì khó
khăn, hỏi lại thiện hữu tri thức: "Con đã tu, con nỗ lực con tu
như vậy, nó sai chỗ nào mà nó không hết, nó sai chỗ nào mà nó gặp chỗ
này?" Hỏi người ta có kinh nghiệm người ta dạy mình chứ người ta
giấu mình sao? Không ai giấu mấy con hết à. Nhưng mấy con thật tình mấy con nỗ
lực tu thì người ta giúp đỡ mình, và nếu mình thật tình mình tu thì người ta sẽ
tìm cách để cho mình được ở gần người ta giúp đỡ, bởi vì cái công lao của mấy
con mà quyết tu thì người ta không bao giờ người ta bỏ…
Sợ mấy con
không tu được rồi mấy con lười biếng, rồi mấy con không đủ ý chí, không đủ nghị
lực, thấy tu tập khó, thấy ở trong thất một mình buồn bã không ai nói chuyện khổ
sở, cô đơn… Do đó thì thôi, Thầy đầu hàng. Mấy người đó bây giờ Thầy có dạy gì
mấy con tu cũng không tới, các con hiểu chưa?
Vì vậy đã
quyết tâm tu tập thì đừng có nghĩ rằng cuộc đời này là vui vẻ đâu! Cuộc
đời là khổ đau, vui đó là nó dụ mấy con. Nó dụ để cho mấy con vui một chút vậy
thôi chứ rồi nó đem đến nó khổ, nó dụ đi ra nói chuyện một hơi rồi bắt đầu chửi
lộn đó. Tại trái ý nhau thì phải cãi cọ, các con hiểu chưa? Cho nên vì
vậy mà mình sống ở trong một cái khu vực độc cư chừng nào tốt chừng nấy.
Mình sống một
mình để cho mình nhìn được cái tâm của mình, cách thức của nó để mình xả. Cho
nên mình sống một mình, mình sống với hơi thở của mình, mình sống với hành động
bước đi của mình là mình tự cứu mình đó. Trong thân mình có đủ phương pháp để
cho mình làm chủ được cái tâm bất động.
(01:01:39) Phương
pháp thứ nhất: Thầy thấy hành động bước đi của chúng ta, hành động đưa tay, đưa
chân của chúng ta… Đó là hành động ngoại. Hành động thứ hai đó là hơi thở.
Mình sống mình có được những hành động này… Rõ ràng là bây giờ người nào mà
không đi, các con có người nào không đi đâu? Hành động bước đi là hành động để
cứu mấy con rồi. Thân Hành Niệm mà!
Bây giờ hành
động đưa tay, đưa chân này… Được hết rồi, đâu có gì đâu? Đưa ra, đưa vô thế
này Thầy có dạy người ta đuổi bệnh chứ gì, phải không? Bây giờ đầu Thầy nhức
nè, "Cái đầu nhức này phải đi theo cánh tay này mà ra". "Đưa
tay ra tôi biết tôi đưa tay ra, bệnh này phải theo cánh tay này ra. Đưa
tay vô tôi biết thân tôi không bệnh đau, đem vô". Cứ như vậy Thầy tác
ý đuổi bệnh theo cánh tay, Thầy tập trung trong cánh tay Thầy đưa ra đưa vô thì
cái đầu Thầy nó phải hết. Ai biểu mình tập trung trong cái đầu nhức làm chi?
(Người) ta biểu tập trung ở trong cánh tay đưa ra đưa vô thì cứ đưa ra đưa vô,
có phải không mấy con? Cái đầu nhức, mặc nó nhức, nhưng mà đưa tay ra cứ đưa
tay ra vô thôi thì mấy con cứ ôm chặt cái tay ra, vô.
Bây giờ mấy
con thấy cái đầu nhức, thì mấy con: "Kệ mày, mày nhức (thì) nhức,
tao không sợ đâu! Tao chỉ biết cánh tay đưa ra, đưa vô. Bây giờ đưa ra, đưa vô,
đưa ra, vô…" Cứ nhìn cánh tay đưa ra, đưa vô như thế này, thì cứ
đưa ra, đưa vô thế này… "Mặc mày!"
Nó
đau… Trong khi mình bị khổ rồi thì còn cái gì nữa mà không tập trung
trong một nơi khác? Mình tập trung trong nơi khác thì cái khổ sẽ hết,
còn mình tập trung trong cái khổ nó sẽ khổ. Cũng như bây giờ người ta
nói cái gì nặng lời trái ý mình, mình sân mà mình cứ tập trung trong cái sân
thì mình thấy mình khổ, mình tập trung chỗ khác đi thì nó sẽ không khổ chứ
sao! Các con hiểu chưa?
Đức Phật dạy
trong Định Niệm Hơi Thở quá rõ ràng. Bây giờ tâm của mình bắt đầu bị sân, người
ta nói gì đó mình tức giận thì đức Phật dạy: "Quán ly sân tôi biết
tôi hít vô, quán ly sân tôi biết tôi thở ra". "Bây giờ
tôi ly cái sân này ra, tôi biết hơi thở ra, vô thôi". Rồi mình tập
trung trong hơi thở, (chỉ) còn biết hơi thở ra, vô thì cái sân nó đâu mất, có
đúng không mấy con? Thấy nó đâu có… Nó thực tế, nó cụ thể như vậy.
Cho nên bây
giờ mấy con tập cánh tay ra, vô như vậy, có ai chửi mấy con, mấy con thấy bình
thường thôi. "Mình thấy nó tức cái ông này thiệt, nói bậy nói bạ
chửi mắng mình một cách vô lý! ". Do nó nghe cái vô lý của người
ta, thấy ông này bậy bạ, thì đó là sân rồi. Nó không giận dữ nó chửi ầm ầm lại
người ta, nhưng mà thấy người ta sai là nó đã sân rồi đó. Thấy ông này
nói bậy nói bạ, sai không đúng, nói cái chuyện không đúng như vậy… Đó là mình
cũng đã sân rồi. Do đó cứ nương vào cánh tay đi, nương vào cánh tay (một) hơi
cái sân nó đi đâu mất. Mấy con tập thử coi.
(01:04:31) Thành
ra trong pháp tu tập của đức Phật nó thực tế, lợi ích thiết thực cho mấy
con, chỉ có mấy con chịu khó hay là không chịu khó. Thật sự ra mấy
con thích nuôi những cái sân. Tập trung trong cánh tay để cho hết sân rồi thôi,
không tập trung đâu, để cho nó sân… Cứ ở đây nó ấm ức, ấm ức hoài thì mấy con
thích hơn, cho nó đã cái sân của mấy con thì cái đó là cách thức của mấy con.
Chứ sự thật
ra mấy con cứ thấy: "Bây giờ tâm mình nó phiền não như vậy, nó tức
vậy đó" thì mấy con cứ đưa tay ra vô; nó suy nghĩ, nó lo lắng một
điều gì thì mấy con cứ nương vào cánh tay đưa ra, đưa vô.
Thầy nói đến
cánh tay nó không bị rối loạn hô hấp thì mấy con cứ đưa ra, đưa vô; biết cánh
tay đưa ra… Thì nó sẽ không còn nhớ sự lo lắng đó nữa, nó tự cứu mấy con hết
đó. Phương pháp của Phật, cho nên Phật nói: "Pháp ta không có
thời gian, đến để mà thấy". Pháp của Phật đâu có thời gian,
mình chỉ tập trung trong pháp thì ngay những đau khổ đó nó sẽ xả đi ra liền. Nó
thực tế quá như vậy mà tại sao chúng ta không dùng pháp Phật để cứu mình, để
cho mình cứ ngồi đây chịu khổ?
Cũng như
thân mình đau nhức; đau nhức thì cứ lo đi uống thuốc, bác sĩ chứ không biết đối
trị nó. "Đau nhức mặc mày, tao bây giờ ngồi đây chơi thôi. Tao đưa
tay ra vô, tao kệ mày. Mày nhức chỗ nào kệ mày, tao chỉ cần biết cánh tay đưa
ra, vô thôi!" Do đó đau nhức nó rút đi hết, nó rút đi mất, nó
không còn đau nhức mình nữa. Mấy con cứ tập đi, từ một giờ đến hai giờ mấy con
sẽ thấy bệnh hết đó mấy con.
Mấy con cứ tập
nhiếp… Bây giờ mấy con chưa đau phải không? Mấy con tập nhiếp trong cánh tay
đi, đó là Thầy nói cái đơn giản nhất là nó không bị rối loạn hô hấp. Bởi vì
cánh tay đưa ra, đưa vô nó đâu có bị. Cái tay này mấy con đưa ra vô một hơi mỏi
thì mấy con đưa tay này ra vô, rồi cái tay này nghỉ một hơi cái tay này mỏi thì
mấy con tập… Như vậy là từ giờ này qua giờ khác có mỏi chỗ nào được? Cứ một
hơi nó mỏi cái này thì thay cái khác, hai tay chứ bộ một tay sao mà sợ mỏi, phải
không? Mấy con cứ tập nhiếp cho được rồi bắt đầu: "Cho tất cả những
bệnh tật, bệnh nào mà đến với thân tao, tao đuổi hết. Tao có sự nhiếp tâm chặt
chịa rồi, tao không sợ nữa!" Có phải sung sướng không mấy con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét