258- PHÁP THÂN HÀNH NIỆM BÍ QUYẾT RÈN LUYỆN NGHỊ LỰC VÀ SỨC TỈNH
GIÁC
(33:04) Sự
thật ra vấn đề Phật pháp không phải khó, mà nó khó là ở chỗ chúng ta hay kiến
giải ra để tự tu. Mục đích chúng ta… từ xưa đến giờ người ta lầm, người ta cứ lo
tu ức chế ý thức của chúng ta để đừng có vọng tưởng; tưởng là không có vọng tưởng
là thành tựu. Sự thật không phải chuyện không có vọng tưởng!
Đức Phật đã
dạy mà, "Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp"*.
Ý thức của chúng ta là phương pháp để dẫn nó ly dục, ly ác pháp chứ đâu phải ức
chế nó. Các con cứ vô nhiếp hơi thở để cho đừng có vọng tưởng thành ra ức chế ý
thức! Mà các con quên là *Kinh Pháp Cú đức Phật dạy rất rõ ràng: "Ý
làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp". Luôn lúc nào chúng ta cũng phải
dẫn nó, lấy cái ý của chúng ta để dẫn các pháp chứ? Cho nên pháp Như Lý Tác Ý
nó rất cần, rất cần.
Vì vậy khi
tu tập… mấy con buồn ngủ là mấy con ôm pháp Thân Hành Niệm, kết hợp
thân hành nội, thân hành ngoại, vừa rèn luyện nghị lực của mấy con, bởi
vì đi 5 bước hay 10 bước thì mấy con ngồi xuống hít thở năm hơi thở, rồi đứng dậy
đó là rèn luyện nghị lực của mấy con. Mấy con có bền trí, thấy nó nhọc nhằn
quá mà mấy con cứ tập hết giờ thì mấy con nghỉ, rồi tới đúng giờ thì mấy con lại
tập nữa, đó là rèn luyện nghị lực của mấy con, thứ nhất.
(34:23) Cái thứ
hai, nó giúp cho mấy con không còn bị hôn trầm, thùy miên. Bởi vì đứng lên
ngồi xuống mà, làm sao ngủ được? Ngủ làm sao đứng, ngủ làm sao đi? Các con hiểu
chưa? Cho nên cái Pháp Thân Hành Niệm nó kết hợp vừa hơi thở - có ngồi,
vừa có đứng, vừa có đi để biết thân hành nội và thân hành ngoại, nó làm cho mấy
con tỉnh táo. Như vậy là trước khi mà vào tu đó, thì mấy con tập pháp Thân
Hành Niệm để chúng ta có sức tỉnh giác. Như lúc đầu Thầy nói phải có tỉnh giác.
Sau khi có đủ sức tỉnh giác, thấy hôn trầm, thùy miên nó không… Bây giờ, giờ
này là 12 giờ mà thấy nó lừ đừ muốn buồn ngủ: "Tao cho mày ngủ đi,
tao đi Pháp Thân Hành Niệm, mày ngủ đi, đêm nay tao nhất định là không cho ngủ!"
Pháp Thân
Hành Niệm nó phá sạch, không ngủ được mấy con. Mình có pháp mà, mình làm chủ được
hôn trầm, thùy miên, cái lừ đừ, cái lười biếng của mình mà chứ đâu phải không.
Cho nên mình có pháp. Mình làm chủ được rồi, không phải cứ ôm pháp đó mà tu, mà
chính những cái ác pháp, những cái hôn trầm, thùy miên đó là ác pháp, mình dùng
nó mà phá. Còn bây giờ ngồi đây mà cứ niệm này tới, niệm kia lăng xăng hoài, ôm
pháp Thân Hành Niệm vô mà dập nó đi thì nó sẽ không niệm chứ có gì đâu? Lúc bấy
giờ ngồi lại không niệm thì… có một cái niệm nào đó, dùng pháp Như Lý Tác Ý xả
nó ra hết, quét cho sạch hết. Sau đó nó không còn có niệm nữa, mà không niệm
thì chứng đạo chứ có gì đâu khó đâu?
Cho nên đầu
tiên là phải tập tỉnh giác, mà tập tỉnh giác thì phải Thân Hành Niệm. Mấy
con thấy không phải pháp Thân Hành Niệm mà chúng ta đi tới nơi tới trốn được,
mà nó chỉ phá những cái thô đầu tiên, cái hôn trầm, thùy miên, cái loạn tưởng… Sau
đó những cái vi tế thì chúng ta dùng Tứ Niệm Xứ mà quét. Nãy giờ Thầy chưa nói
Tứ Niệm Xứ, mà bây giờ nói tới Tứ Niệm Xứ rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét