256- CÁCH LUYỆN TẬP CĂN BẢN CỦA ĐỊNH NIỆM HƠI THỞ
(23:19) Cho
nên ở đây, hằng ngày chúng ta tu tập, mới đầu, chúng ta phải tập luyện có căn bản,
phải đi vào pháp căn bản thứ nhất. Trong Định Niệm Hơi Thở dạy
chúng ta cách thức nhiếp tâm và an trú: "Hít vô tôi biết tôi hít
vô, thở ra tôi biết tôi thở ra", mình tập từ từ. Mình tập chừng 1
phút, rồi 5 phút, 10 phút, rồi 30 phút thôi, để tập coi thử coi nó làm quen với
hơi thở như thế nào?
Bây giờ mấy
con tập thì mấy con hít vô, thở ra mấy con biết, mấy con thở cái hơi thở bình
thường của mấy con. Sau khi 30 phút mấy con tập thở, có vọng tưởng hay
không vọng tưởng không cần biết, chỉ cần nhắc: "Hít vô tôi biết
tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra". Rồi hít vô, thở ra; rồi nhắc,
rồi hít vô, thở ra… Tức là trước khi mình thở thì mình tác ý, mình dẫn tâm vào
đạo mà. Mình dẫn cái tâm của mình vào hơi thở gọi là nhiếp tâm, nhiếp tâm trong
hơi thở. Các con thấy cách thức mình tu tập mà, có gì mà phải khó khăn đâu!
Mình dẫn nó mà, thì mình dắt từ từ.
Cũng như bây
giờ, Thầy có một con bò hoặc con trâu mà Thầy cột cái dây dàm rồi Thầy dẫn nó
đi, thì pháp như lý là cái sợi dây, bởi vì cái tâm của mình nó
vô hình mấy con. Mình phải dùng pháp như lý mình nhắc: "Hít vô tôi
biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra…" Tức là mình nhắc
cái tâm của mình hít vô, thở ra chứ gì, có phải không?
Cái dây dàm
mình kéo nó nè, thì nó phải đi một khúc chứ gì? Mình lại nhắc nữa, mình cứ nhắc,
nhắc, dẫn hoài cho đến khi mà suốt ở trong 30 phút thì coi như là nó quen đi,
nó thuần thục, nó thích nghi đi. Mình thở hơi thở bình thường mình thấy nó
không có bị rối loạn, nó không có bị mệt, không có bị tức ngực, mà nó không bị
nặng đầu,… Đó là đúng. Mà trong thời gian mình dắt như vậy, mình tu tập như vậy
mà mình thấy nặng đầu, nhức đầu thì mình xét lại coi thử tại sao mà nhức đầu, nặng
đầu đây? Mình thở như thế nào đây, phải không? Mấy con thấy, mình xét tại sao,
mình thở sao mà nhức đầu, tập trung như thế nào mà nặng đầu đây?
Mấy con
sai thay vì mấy con nhắc: "Hít vô tôi biết tôi hít vô,
thở ra tôi biết tôi thở ra" rồi hít vô, thở ra… Còn đằng này mấy
con nhắc như vậy rồi mấy con làm biếng, nhắc có một lần rồi lo đó. Bây giờ cứ "Mình
thấy bây giờ không vọng tưởng…" Các con cứ lo cái không vọng
tưởng mà các con tu sai! Vọng tưởng kệ nó, khởi niệm gì nó kệ nó! Bây giờ
mình mới tập để mình dắt cái tâm của mình thôi, cho nên nó có vọng tưởng, nó
nghĩ ra cái gì thì nó nghĩ… Nhưng mình tác ý thì nó dừng à.
(25:44) Bây
giờ thí dụ như Thầy nói: "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi
biết tôi thở ra" rồi Thầy làm thinh, thì Thầy hít vô, thở ra… Nó
vừa hít vô cái nó có khởi ra cái niệm, nó chưa thở ra mà nó đã có niệm rồi,
mình mặc nó, nó niệm gì kệ nó.
Nhưng khi mà
thở ra hết rồi thì mấy con lại nhắc, cái ý mấy con nhắc thì cái niệm nó phải dừng
thôi, có phải không? Ý mà, thì ý thức của mấy con đó, nó sẽ phóng một niệm ra bằng
cái ý thức, có phải không? Do đó, nếu mấy con tác ý nhắc thì cái ý mà tự động
nó nhảy ra thì nó phải dừng lại. Bởi vì cái ý nó không có làm việc hai
góc độ được đâu, cho nên vì vậy mà mấy con tác ý "Hít vô tôi
biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra" thì niệm đó nó sẽ
bị dừng qua câu tác ý của mấy con.
Rồi bắt đầu
mấy con hít thở nữa, rồi bắt đầu mấy con tác ý nữa… Cứ như vậy thì lúc bấy giờ
mấy con dẫn từ từ, từ từ cái tâm mấy con sẽ quen và đồng thời mấy con thấy nó
không tức ngực; mà tức ngực thì tức là mấy con vận dụng sai hơi thở. Có lẽ là mấy
con chưa tập luyện hơi thở ngắn hoặc là hơi thở dài thì mấy con xét lại. "Sao
thấy hơi thở mình lại chậm?" Chậm tức là dài chứ gì? Tức là mấy
con sai.
Mới vô đầu
thì mấy con phải sử dụng hơi thở bình thường, không được dài. Mấy con thấy, cái
tật của mấy con là cứ lo vọng tưởng. Khi thấy không vọng tưởng, bắt đầu mình thở
hơi dài một chút mà thấy nó nhiếp tâm, nó không vọng tưởng đó thì mấy con
cho "Ờ, như vậy là mình ráng mình gom hơi thở này chắc không vọng
tưởng…"
Đừng có
lo vọng tưởng hay không vọng tưởng, mà thở bình thường thì cứ thở bình thường,
tác ý thì cứ tác ý… Nó có pháp mà! Còn cái này tự mình kiến giải ra pháp. Trong khi đó, hơi thở
dài ra mình nghe nó không vọng tưởng, "Được rồi! Cứ ôm hơi thở…" Các
con cứ lo hàng phục vọng tưởng làm chi Thầy chẳng biết! Do đó một hơi thì bị tức
ngực,… Có phải không? Mấy con thấy, đó là tại mấy con chế pháp ra mấy con tu
chứ người ta có dạy tới hơi thở dài cho mấy con đâu.
Nhưng khi
hơi thở bình thường mấy con được rồi. Mấy con thấy quen hơi thở, không tức ngực
nè, nó không có nặng đầu nè… Người ta sẽ dạy mấy con, bắt đầu mấy con sẽ thở
hơi thở dài. Ở trong pháp của Phật, ở trong Định Niệm Hơi Thở mấy con thấy: "Hít
vô dài tôi biết tôi hít vô dài, thở ra dài tôi biết tôi thở ra dài…"
Còn Dục
không, mấy con cứ thở dài một hơi thì mấy con sẽ bị rối loạn hô hấp, rối loạn
hơi thở. Còn bây giờ tập thì nó làm sao bị rối loạn được? Các con tập mà! Đã
nói tập thì đâu có nghĩa là mấy con thở một lúc cả chục, hai chục, ba (chục)
hơi thở liền được đâu? Tập thì cũng như mới ban đầu mấy con tập cái hơi thở
bình thường, có phải không? "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra
tôi biết tôi thở ra", thì mấy con hít thở những hơi thở
bình thường thôi.
(28:33) Bây
giờ tới hơi thở dài thì mấy con lại thở chậm lại. Mấy con phải phân biệt hơi thở
dài với hơi thở bình thường nó khác nhau, bởi vì hơi thở dài mấy con phải thở
chậm lại. Đây là đi từ cái căn bản để chúng ta làm chủ được hơi thở. Muốn thở
bình thường là bình thường, muốn thở dài là thở dài, muốn thở ngắn là thở ngắn…
Cơ thể chúng ta đều thích nghi được hết. Cho nên nó mới có phương pháp chứ.
Phương pháp đức Phật đặt ra như vậy để làm gì? "À, bây giờ tôi tu,
tôi thở hơi thở bình thường này tôi cũng vào chứng đạo, thôi tôi cần chi hơi thở
dài, hơi thở ngắn?" Nhưng không được đâu, mấy con thở hơi thở
bình thường chứ nó sẽ thở dài đó, nó làm chủ mấy con nó dẫn đi đó. Rồi nó dẫn
đi một hơi rồi bắt đầu nó thở ngắn, nó hít vô, thở ra lia lịa, lia lịa như thế
này, như cây thoi mà nó chạy qua, chạy lại như vậy thì mấy con cũng vẫn sai hết.
Cho nên
vì vậy mà tập hơi thở bình thường rồi tập hơi thở dài chứ không được tập hơi thở
ngắn trước, mấy con
coi theo Định Niệm Hơi Thở của đức Phật đã dạy không? Từ hơi thở bình thường đến
hơi thở dài hoặc thở chậm, chậm, chậm, chậm hết. Thí dụ nhắc: "Hít
vô dài tôi biết tôi hít vô dài, thở ra dài tôi biết tôi thở ra dài".
Đây là Thầy dạy rất là căn bản cho mấy con đó, chứ thường thường mấy con đọc
thì mấy con thấy lờ qua. Mình muốn tu cao mà, cái chuyện hơi thở này thôi đâu bằng
mình ngồi lại mình tác ý "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự",
ít bữa là chứng đạo chứ gì! Nhưng sự thật mấy con chưa căn bản, mấy con chưa chứng
đạo, mấy con chưa vô được đâu.
Rồi mấy con
mà có vô được đi nữa, không vọng tưởng mấy con cũng bị ức chế tâm, cho nên mấy
con tu hoài không chứng đạo, mấy con không đủ cái lực để mấy con làm chủ sự sống
chết. Mặc dù mấy con một giờ, hai giờ hoàn toàn không vọng tưởng, nhưng mấy con
ngồi dài nữa mấy con ngồi không được, mấy con kéo ra dài không được.
Nghĩa là mấy
con muốn ngồi một ngày, hai ngày, bảy ngày đêm tâm bất động mấy con không biết
làm sao hết. Mấy con ngồi không một hai giờ chơi được thôi, cách thức của mấy
con thì ngồi một-hai giờ, ba-bốn giờ đó là cao lắm, ngồi đó mà gồng mình mà chịu,
ngồi đó mà ức chế… Sự thật đâu phải chuyện như vậy, đâu phải vậy!
Cho nên từ
chỗ mà căn bản mấy con vô tập căn bản, mấy con phải làm chủ được hoàn toàn hơi
thở của mấy con, muốn thở dài là nó thở dài, muốn thở bình thường là thở bình
thường. Mà mấy con tập luyện là mấy con thở ra, mấy con biết cái hơi thở nào của
mấy con, đúng (hay) sai. Mấy con không vì hết vọng tưởng, mấy con không sợ nó,
nhưng mấy con điều khiển được hơi thở tức là mấy con nhiếp tâm được trong hơi
thở thì không có vọng tưởng chứ không phải ức chế. Đó là cách thức tu của người
ta như vậy mà!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét