252- TÌM HIỂU BÁT CHÁNH ĐẠO VÀ TỈNH GIÁC
(06:46) Hôm
nay mấy con có duyên về đây được nghe Thầy trực tiếp giảng dạy mấy con tu tập,
nhưng coi vậy chứ mấy con chỉ đến để mà biết thôi chứ sự thật ra… Được
thân người là khó mấy con. Rồi cái nghiệp nhân quả của mấy con… À, bây giờ
có chồng, có con,… điều đó là nhân quả đến đòi nợ mấy con đó, mấy con thương
yêu mấy con không thể bỏ nó được. Bỏ con mình, bỏ chồng mình, bỏ gia đình mình
sao được? Cho nên đó là những cái nợ nhân quả của tiền kiếp nó đến đòi mấy con
đó. Để làm gì? Để nó dẫn dắt mấy con đi vào tái sanh luân hồi tiếp tục làm người,
làm loài vật.
Bởi vì mấy
con thấy sống trong một cuộc đời của mấy con, mấy con sống được bao nhiêu thiện
pháp, bao nhiêu điều mấy con làm thiện? Mấy con giết hại và ăn thịt chúng sanh,
biết bao nhiêu loài vật chết để nuôi thân xác của mấy con không? Trước khi chưa
biết Phật pháp chắc chắn là mấy con sẽ dùng những thực phẩm nuôi thân mấy con bằng
xương máu của chúng sanh, bằng sự đau khổ của chúng sanh, cho nên biết Phật
pháp rồi mấy con mới thấy rằng "Ăn chay". Nhưng cái nghiệp
mà mấy con chưa có dứt được cái sát sanh thì mấy con còn thấy thèm khát, có nhiều
người ăn chay vẫn thèm khát thịt cá chứ đâu phải không, các con thấy khó vô
cùng!
Bởi vì mình
nuôi dưỡng cái thân mình bằng những ác pháp, cho nên luôn luôn bao giờ nó cũng
có ác pháp. Còn một khi mà chúng ta quyết chí tu rồi thì chúng ta phải biết
cách thức sống như thế nào gọi là Chánh Mạng, nuôi cái mạng sống của
mình, cái thân mình bằng một cách chân chánh. Cho nên trong đạo Phật, Bát Chánh
Đạo có dạy chúng ta Chánh Mạng.
Rồi dạy
chúng ta Chánh Nghiệp là… Cái hành động hằng ngày chúng ta
như thế thế nào gọi là chánh, thế nào gọi là tà? Mấy con phải học những lớp Bát
Chánh Đạo thì mấy con sẽ biết. Bắt đầu mấy con vô học lớp Chánh Kiến:
thấy mọi vật như thế nào gọi là chánh mà thấy mọi vật như thế nào gọi là tà?
Thấy vật
gì mà ham muốn, đó là tà; mà thấy mọi vật không có ham muốn, biết buông xả, biết
trở về vị trí thanh thản, an lạc, vô sự, bất động tâm của mình, đó là Chánh Kiến.
(09:14) Rồi
Chánh Tư Duy tức là suy nghĩ. Suy nghĩ cái nào gọi là chánh, mà suy nghĩ cái
nào gọi là tà? Nó dạy mình từng bước, từng bước, từng chút. Chứ không khéo
mình suy nghĩ "À, bây giờ lo gia đình mình phải… Bây giờ thấy người
ta cất nhà đẹp thì mình cũng phải ráng lo làm cái nhà…" thì đó
là mình đang ở trong dục, cho nên tất cả những cái này nó đưa mấy con đi vào
trong cảnh khổ.
Khi đó mình
hiểu biết được cái tà, cái chánh của nó thì mình mới giải thoát được. Chứ nhiều
khi mấy con vô minh mấy con không hiểu. Do đó từ cái chỗ chánh nó thành tà mà từ
tà nó thành chánh, mấy con không hiểu cho nên mấy con loanh quanh ở trong con
đường. Cho nên khi bước vào Phật pháp, Thầy chưa có đủ duyên để mở các lớp học
từ lớp Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ, Chánh Nghiệp, Chánh Mạng để dạy cho
mấy con biết cách tu.
Như hồi nãy
Thầy nói Chánh Mạng là mình phải nuôi thân mạng của mình, phải nuôi như thế nào
gọi là chánh mà nuôi như thế nào là tà? Các con về vật chất thì mấy con
phải ăn uống như thế nào mà nuôi cái thân mạng mình đừng có sự đau khổ ở trong
đó gọi là Chánh Mạng, mà mấy con nuôi nó bằng những sự đau khổ của chúng sanh
thì đó là mấy con nuôi cái thân tà mạng chứ không phải nuôi Chánh Mạng. Vì
nuôi tà mạng thì thân của mấy con phải trả cái nghiệp đó, thì mấy con sẽ đau khổ.
Mà muốn nuôi
được Chánh Mạng thì luôn luôn phải tu tập như thế nào để chúng ta biết được
Chánh Mạng hay là Chánh Kiến, hay là Chánh Tư Duy,… Ít ra mấy con cũng phải tập
luyện tỉnh giác. Tỉnh giác có nghĩa là tỉnh thức từng hành động, tỉnh
thức từng sự suy tư của mình để rồi mình từ chỗ tỉnh thức đó mình mới biết được
cái tà, cái chánh. Còn mình thiếu tỉnh thức tức là mình mê muội thì
mình không còn biết, và mình không biết tức là mình đi vào chỗ đau khổ, tự mình
không biết.
(11:15) Cho
nên đức Phật nói: "Chúng sanh là vô minh”, do không hiểu
biết, do truyền thống, sự hiểu biết từ ông bà, cha mẹ chúng ta rồi chúng ta sống
theo cái nếp sống đó mà chúng ta không biết đó là nếp sống không đúng, không
chơn chánh, làm cho chúng ta khổ.
Chẳng hạn
bây giờ đó, cha mẹ dạy chúng ta: "Ờ, phải hiểu như thế này, thế
này, thế này…" Nhưng mà sự thật cái hiểu của cha mẹ hoàn toàn là
đang ở trong sự đau khổ. "Ờ bây giờ mình phải lo nè, nuôi con phải
cho con ăn học cho giỏi nè, đi ra làm có tiền nhiều nè, để cho nó làm ông này
bà kia nè…" đó là danh với lợi. Khi làm ông này bà kia thì phải
góp nhặt, tích trữ tiền bạc, của cải, nhà cửa sang giàu… Thì làm những chức
ông này, bà kia và có sự giàu sang như vậy, đó là danh với lợi để đem lại cái
hãnh diện cho gia đình của mình. Nhưng cái hãnh diện đó là cái hãnh diện của sự
đau khổ mấy con.
Rồi con cái
lớn khôn đến tuổi lập gia đình thì cha mẹ thúc đẩy: "Bây giờ các
con phải lập gia đình chứ sống như vầy thì không thể được", nhưng mà
không ngờ cái hiểu biết nối tiếp với nhau để lập gia đình thì lại đem tới sự
đau khổ. Từ sự đau khổ này đến sự đau khổ khác, rồi sanh con đẻ cái, nó sẽ tiếp
tục, những đứa bé này nó cũng đau khổ liên tục.
Cho nên tại
sao đức Phật có một đứa con trai thôi mà không tiếp tục có những đứa con khác nữa
mà lại bỏ đi tu? Là chấm dứt cái đời của đức Phật không còn khổ đau, giải thoát
hoàn toàn. Còn bây giờ tiếp tục sanh thêm một thằng con, hai thằng con, năm thằng
con… đều toàn là khổ hết. Cho nên đạo Phật hay! Chấm dứt! Nghĩa là hôm nay mà
người ta theo đạo Phật, tức là mỗi một người theo đạo Phật gọi là Phật tử đó,
là con Phật. Mà con Phật thì phải giải thoát chứ sao con Phật lại nối tiếp cái
dòng đau khổ?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét