251- NGƯỜI TU CHỨNG LÀ NGƯỜI RẢNH RANG VÔ SỰ
(00:00) Tu
sĩ Thanh Quang: Kính bạch đức Trưởng Lão!
Hôm nay ngày
28 tháng 7. Chúng con mười ba (người), gồm có hai Tăng và mười một cư sĩ đã
hoàn tất những công việc cuối cùng của Trung tâm An dưỡng Từ thiện Chơn Lạc ở
Ninh Bình.
Nay chúng
con vào đây, ngoài số bốn người trước đây đã được Trưởng lão chỉ dạy: Thầy Minh
Đạo, con, Liễu Thắm và Tâm Nhẫn thì còn lại chín Phật tử nữa trong những ngày vừa
qua đã được Trưởng lão thương xót quy y từ xa, để cho pháp danh. Hôm nay chúng
con tất cả vào đây trước hết đảnh lễ đức Trưởng Lão, sau đó thì xin thưa đức
Trưởng Lão để ngài chỉ dạy cho chúng con về Trung tâm An dưỡng Từ thiện Chơn Lạc…(không
nghe rõ)
Điều thứ 2 nữa
là xin Trưởng lão chỉ dạy cho chúng con lối sống, và các Phật tử được Ngài chỉ
dạy cho đường lối tu tập. Xin đức Trưởng Lão bố thí cho một thời Pháp!
Và bây giờ
chín Phật tử đã được Thầy Quy y cho… Kính xin Thầy, Thầy cho các Phật tử được
đến đảnh lễ Thầy!
(01:15) Trưởng
lão: Mấy con xích thưa ra mấy con đảnh lễ một lần cho nó không mất thì
giờ. Mấy con đảnh lễ rồi mấy con lên ghế ngồi hết đi, mấy con xích tới trên này
đi, để thời gian mình không có mất. Bây giờ mấy con nghe đó, Thầy nói cho mấy
con nghe, thời gian nó qua rồi mình lấy lại không được mấy con! Cho nên mỗi lần
gặp Thầy đó là cái duyên, có cái duyên đủ mới gặp Thầy chứ không phải dễ gì gặp
Thầy.
Thật sự ra
thì Thầy có một chương trình, trước khi Thầy nhập diệt thì Thầy sẽ có một thời
gian ẩn bóng. Tại sao vậy? Tại vì ẩn bóng để cho mình chọn một người nào mà người
ta có thể có duyên tu chứng đạo. Khi ẩn bóng đó là lúc mà Thầy chọn những người
tu chứng đạo sẽ được gần bên Thầy, để hướng dẫn họ chứ không phải là hướng dẫn
chung chung, không phải nói pháp chung mấy con.
Thầy đã chọn
được những người đó thì Thầy sẽ tuyên bố ẩn bóng. Ẩn bóng để làm gì? Để cho Thầy
không có tiếp mấy con nữa, chứ cứ tiếp khách hoài thì Thầy không có thì giờ để
dạy người ta đi đến nơi đến chốn. Mà không có nghĩa là mọi người đều tu chứng hết
đâu, cái duyên nó chưa đủ mấy con tu không chứng đâu. Tại sao?
Tại vì gia
duyên ràng buộc chuyện này, chuyện khác… Nó không phải dễ. Một người
tu chứng là cái người rảnh rang, một cái người vô sự mới có thể tu chứng. Cho
nên đức Phật muốn tu chứng là bỏ hết tất cả cung vàng điện ngọc, cha, rồi bỏ cả
vợ con mới tu chứng được, còn mấy con còn gia duyên mấy con làm sao tu chứng
được? Các con hiểu điều đó?
Cho nên khi
mà thấy một người, người ta sống độc cư trọn vẹn mà người ta thấy thích thú ở
trong sự độc cư thì khi Thầy ẩn bóng là những người đó được ở gần bên Thầy để
Thầy hướng dẫn họ chứng đạo. Bởi vì quan trọng là chỗ chứng đạo để dựng lại
chánh pháp của Phật, chứ chứng đạo nó đâu phải là thành ông Phật đâu? Nhưng nó
làm chủ được bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh, chết, nó đúng với mục đích của đạo
Phật.
(03:14) Đạo
Phật, khi mà đức Phật ra đời là mục đích nhắm vào bốn sự đau khổ, các con nhớ đọc
lịch sử của đức Phật phải không? Khi đức Phật đi ra bốn cửa thành thấy bốn sự
đau khổ, từ đó đức Phật mới khắc khoải trong lòng của mình: "Làm
sao giải quyết cho được bốn nỗi đau khổ này?" Cho nên Ngài không
thể nào mà ở trong cung vàng điện ngọc, ở gần với vợ con mà có thể giải quyết
được bốn sự đau khổ, cho nên Ngài mới bỏ đi, cho đến nơi cội bồ đề. Và tìm được
cội bồ đề là nơi mà lý tưởng nhất để cho mình tu tập, yên tịnh, thanh vắng
không bị động nhưng Ngài còn phải quyết phát nguyện rất to lớn, thề "Không
chứng đạo thề nát xương tại cội bồ đề này, nếu không chứng đạo nhất định là
không rời khỏi cội bồ đề".
Đó, mấy con
thấy nó còn có ý chí, còn sự dũng mãnh mới có thể chứng đạo được. Bởi vì cái
tâm của chúng ta nó lăng xăng, nó mê muội vô cùng! Ngồi mà nó yên tịnh một chút
thì nó hôn trầm, thùy miên,… Các con ray rứt không? Hễ ngồi tỉnh táo thì từ
chuyện này nó nghĩ tới chuyện khác, nó nghĩ… Chứ nó đâu có bất động được? Cho
nên cả một vấn đề hàng phục tâm mình. Mà muốn hàng phục tâm mình là phải đi từ
cái căn bản chứ không thể mấy con vào ngay đó mà nó hàng phục được tâm. Nó có
phương pháp, có cách thức tu tập.
(04:35) Cho
nên trong Định Niệm Hơi Thở của đức Phật dạy nó có mười chín đề
mục để tu tập về hơi thở; hơi thở tức là thân hành nội. Thân hành nội của mình,
nó rung động cái thân của mình; mình thở ra, thở vô tức là nó rung động cơ thể
của mình, tức là hành động của cơ thể mà nó ở bên trong. Còn mình đi, đứng, đưa
tay, đưa chân, ngước nhìn, ngó nhìn chỗ này, chỗ kia… Đó là thân hành ngoại,
phân biệt cho rõ được cái thân hành nội và thân hành ngoại.
Nhưng mà khi
hai cái thân hành này kết hợp với nhau thì nó gọi là pháp Thân Hành Niệm,
mình kết hợp nó lại cho nó trở thành một sự kiên cố thì đó là pháp Thân Hành Niệm.
Nhưng Pháp Thân Hành Niệm mà chúng ta hiện giờ tu tập không phải để đi vào chứng
đạo được, bởi vì tâm chúng ta chưa ly dục, ly ác pháp mà? Chúng ta dùng cái
pháp đó là chúng ta bị ức chế tâm. Nhưng cái pháp đó hiện giờ mấy con tu tập là
mấy con phá hôn trầm, thùy miên; bởi vì nó vừa đi, vừa đứng, vừa hít thở, nó vừa
đưa tay, đưa chân… Tất cả những hành động kết hợp lại để nó phá hôn trầm,
thùy miên. Mà khi hết hôn trầm, thùy miên rồi thì chúng ta ngồi lại để ly dục,
ly ác pháp. Các con thấy không?
Ly dục, ly
ác pháp là cái gì? Tâm mình khởi một niệm là nó có dục, nó có ác pháp chứ gì?
Nó khởi một niệm là nó sanh ra, bây giờ phải đi theo cái ham muốn cái gì thì đó
là dục; mà nó khởi ra một niệm phiền não, lo lắng, sợ hãi, buồn phiền,… Đó là
ác pháp. Các con thấy rất rõ không? Mình ngồi lại mình thấy rất rõ! Cho nên khi
đó mình ngồi lại để cho mình xả tâm, ly dục, ly ác pháp; chứ mục đích của mình
chưa có bảo vệ, giữ gìn được cái tâm bất động của mình.
Mà hằng ngày
mình lo mình xả tâm mình như vậy đó, thì mình phải phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng,
thân, ý của mình. Tức là mình phải sống độc cư, sống một mình. Không chơi với
ai hết, chứ chơi thì mình bị phóng dật, mà mình phóng dật thì nó tiếp duyên bên
ngoài nó làm cho tâm chúng ta đầy lên những niệm, thêm những niệm.
Các con thấy
Phật pháp thì đơn giản lắm mấy con, người nào cũng có thể tu được. Nhưng hoàn cảnh
của chúng ta nó thuận duyên hay là còn nghịch duyên, nếu nó nghịch duyên thì
chúng ta tu không được, mà thuận duyên thì chúng ta tu được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét