246- ĐÃ QUYẾT TU THÌ ĐỪNG PHÁ HẠNH ĐỘC CƯ
(38:48) Trưởng
lão: Rồi mấy con còn người nào muốn nhập thất tu rốt ráo không? Muốn
nhập thất tu rốt ráo thì…?
Phật tử 3: Nam mô Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật,
kính bạch Trưởng Lão. Theo con nghĩ thì, Trưởng Lão cũng dạy khi mình học hành
chưa đến nơi thì đi vào độc cư trăm phần trăm thì rất là ức chế, rất là khó,
nhưng trong lúc này thì con cũng muốn xin Thầy ạ. Bây giờ học hành thế nào thì
con không biết nhưng con muốn độc cư trăm phần trăm.
Trưởng
lão: À, bây giờ
mình tập độc cư trăm phần trăm, gọi là tập đó. Chớ mình chưa chắc gì mình có thể
khép mình ở trong một trăm phần trăm được. Bởi vì chẳng hạn như bây giờ con muốn
thì tốt rồi đó, muốn là cái chủng tử, cái mình quyết tâm mà. do đó bây giờ Thầy
cho con một cái thất, trong cái thất đó con sẽ cố gắng giữ gìn trong một tuần lễ,
một tuần lễ độc cư. Một tuần lễ độc cư được rồi Thầy cho hai tuần, hai tuần được
rồi Thầy cho một tháng, cứ lần lượt mình tăng lên gọi là tập độc cư. Phải
không?
Chứ còn bây
giờ mình vô mình nói tôi độc cư, tháng hay ba tháng, sáu tháng, coi chừng mình
bị ức chế, tốt hơn là mình cứ đi dần, đi dần. Bây giờ xin một tuần lễ độc cư
đi, một tuần lễ ráng giữ gìn đừng có phá (độc cư), dù ở ngoài bất cứ một người
nào mà đến thăm đến viếng á thì nhất định là không có ra tiếp đâu, đó là cách độc
cư mà. Độc cư mà mình còn tiếp, Phật tử mình còn tiếp, người thân của mình thì
không được. Tất cả những cái này khi mà vào tu rồi thì nhất định là những người
thân không có được đến thăm nữa, không có được đến đây mà làm động mình nữa, phải
để cho riêng mình tu cho tới nơi tới chốn.
(40:23) Còn
bây giờ cái giai đoạn mà con tập thì có thể, bây giờ tuần lễ, bây giờ có những
người trong vòng tuần lễ này mà có những người đến thăm thì hẹn họ qua cái tuần
này rồi, tới cái ngày chủ nhật, thì đến thăm thì cái vị sư này, vị thầy này sẽ
ra thất để tiếp quý vị. Chứ bây giờ mà đang ở trong thất mà trong một tuần lễ
này thì không có tiếp được, thì sau đó tới ngày chủ nhật thì con ra thất thì
con sẽ tiếp họ. Đó là tập độc cư trong một tuần. Sau đó tập hai tuần, thì trong
hai tuần này không có một người nào mà đến thăm mà con ra thất được hết. Quyết
chắc ở trong đó, đó là cách thức tập. Sau khi mà được hết rồi, dẹp hết tất cả mọi
người không còn đến tới lui thăm viếng, chỉ còn duy nhất có một mình mình ở
trong thất thì như vậy mình có thể mới đi tới chỗ rốt ráo này được. Phải tập
đi. Thầy cho tập mà, chứ đâu phải mà muốn vô độc cư là vô.
Bởi vậy, Thầy
nói: “Độc cư là bí quyết thành công của sự tu tập”. Nhưng mà
nó đã gọi là bí quyết, thì nó phải có cái khó của nó, chứ không phải dễ. Hầu hết
số người theo Thầy bị rớt là ở chỗ cái độc cư này hết. Nghĩa là cái độc cư này
là bị rơi hết, vô là rớt hết. Ít hôm cái có người này người kia đi đến thăm đến
viếng. Thấy bà con hay con cháu mình đến, thôi xin phép Thầy đi ra tiếp chút, để
tội mấy người đó xa xôi. Họ xa xôi, chứ bằng cái con đường của mình đi, mà đi
tìm con đường giải thoát nó còn xa vời vợi. Các con thấy, con đường mà để làm
chủ sự sống chết của mình nó còn xa hơn gấp mấy lần ở Hà Nội vô đây, nó còn gấp
mấy lần ở bên Úc qua đây thăm, đâu phải chuyện dễ.
Cho nên vì vậy
đó, mình phải lấy cái sự tu tập mình làm chính, còn những người mà thăm viếng
đó là phụ, tình cảm đó là phụ, nó gây cho mình rất là đậm. Cho nên khi mà quyết
tâm tu rồi thì đừng phá hạnh độc cư, mà không phá hạnh độc cư thì bảo đảm cái
người đó sẽ chứng đạo. Con quyết tâm được thì như vậy là Thầy chấp nhận.
Chứ không
khéo mấy con sống chừng tháng nửa tháng cái buồn quá, thôi đi vòng chơi cho
vui, đi chùa này chùa kia thăm thì không được, thì cái đó không được. Mình quyết
định, quyết định, phải tu cho được. Chứ còn tu không được thì mang chiếc áo, y
áo như mấy con mà đi chỗ này chỗ kia rốt cuộc rồi….

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét