247- TU GIẢI THOÁT LÀ ĐỀN ĐÁP CÔNG ƠN ĐỨC PHẬT
(42:36) Các
con cứ nhìn quý Hòa thượng, quý thầy có được những gì đâu, cao lắm thì lên làm
Giáo hội, rồi làm Hòa thượng, làm Hòa thượng này Hòa thượng kia, chức vụ này
kia. Rốt cuộc rồi sự đau khổ phải đi nằm nhà thương, bệnh tật đến phải nằm nhà
thương, rồi chết cũng phải nằm ở trên giường bệnh đau khổ rồi mới chết. Mình đã
thấy cái gương của các vị đi trước mình, thầy tổ của mình chưa có người nào làm
chủ sanh, già, bệnh, chết. Vậy thì mình hãy quyết định để làm chủ được sự đau
khổ này mới đền đáp được công ơn của Phật, vì đạo Phật ra đời là nhắm vào bốn sự
đau khổ sanh, già, bệnh, chết. Mà giải quyết được bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh,
chết là đền đáp công ơn của đức Phật.
Thì do đó mấy
con nhớ khi mà đức Phật ra đời, đức Phật đi ra bốn cửa thành thấy bốn sự đau khổ
tức là sanh, già, bệnh, chết. Thấy đời người, người nào cũng bị ở trong bốn cái
đau khổ này, phải làm sao mà giải quyết cho được. Cho nên Ngài mới bỏ vợ con, bỏ
cung vàng điện ngọc, bỏ cha mình mới đi vào rừng núi, nơi thâm u để mà tu tập.
Sau khi tu tập làm chủ được bốn sự đau khổ này Ngài mới truyền dạy lại chúng ta
cái phương pháp mà hiện giờ Thầy đã dạy mấy con. Mà bây giờ mình thực hiện được
tức là mình đền đáp công ơn của Phật chứ sao. Mình dựng lại cái con đường của đạo
Phật.
Chứ dựng lại
theo kiểu Đại Thừa cúng bái cầu siêu cầu an thì đâu có phải con đường tu như vậy.
Dựng lại một cách niệm Phật để cầu vãng sanh, dựng lại một cách có cái thế giới
Cực Lạc Tây Phương rất là mơ hồ, đó là cái sai. Mà dựng lại làm sao cho đúng
cái phương pháp như thế nào để làm chủ bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh, chết.
Như vậy mới đúng cái mục đích của đạo Phật đầu tiên.
Vì bốn cái sự
đau khổ này đức Phật mới đi tu. Giải quyết được bốn sự đau khổ mới đem dạy lại
cho chúng ta. Chứ đâu phải mà đức Phật đi về Cực Lạc Tây Phương rồi mới về đây
mới dạy chúng ta để mà niệm Phật để mà cầu về Cực Lạc Tây Phương đâu.
(44:31) Cho
nên trong khi đó chúng ta phải đền đáp công ơn Phật, đừng phụ công ơn người. Mà
chúng ta phải nỗ lực tập làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Như Thầy bây giờ là cái
người đã không phụ ơn Phật, Thầy làm chủ được sự sanh, già, bệnh, chết của thân
mình rồi. Còn bây giờ mấy con chưa làm chủ được sanh, già, bệnh, chết, tức là mấy
con đang nỗ lực tu tập để không phụ ơn Phật. Mà mấy con, mọi người đều tu tập
như vậy là mấy con đã dựng lại cái chánh pháp của Phật. Đúng rồi, nhiều người
ta tu làm chủ sanh, già, bệnh, chết rồi, thì như vậy Phật pháp nó sẽ làm sáng tỏ
cả thế giới. Còn mình, một mình Thầy chưa đủ.
Chỉ có ông
thầy Thông Lạc chứ mình tu gì được. Ba ông Đại Thừa họ nói vậy đó mấy con. Mình
chỉ tu nhiều đời nhiều kiếp chỉ niệm Phật để cho cái tâm mình nó thiện thôi, chứ
mình tu làm sao mình chịu nổi. Đó người ta chỉ nói Thầy tu được còn không ai tu
được.
Vậy thì mấy
con hãy tu được. Mấy con tu được thì đâu phải có mình Thầy tu, mà có nhiều người
tu được. Cho nên các con hãy cố gắng, cố gắng hết mình để dựng lại chánh pháp của
Phật mấy con.
(45:32) Vì
lợi ích cho chúng sanh chứ không phải riêng lợi ích cho cá nhân của mình đâu.
Mình làm chủ là lợi ích cho mình rồi, nhưng mà cái gương hạnh làm chủ đó nó lại
phổ biến rộng trên thế giới, trên thế giới, làm cho con người… Người ta tu được
mà mình lại tu không được à? Cái ông đó bữa đó, hôm đó, mình thấy ổng cùng mình
học chung nhau trường giờ ổng làm chủ được rồi, còn mình giờ sao không làm chủ
được. Cho nên đó là những điều khích lệ và sách tấn lớn cho mọi người, cho nên
ráng đi.
Thầy thấy mấy
con tu cũng lâu rồi mà giờ…, phải ráng nỗ lực được như Thầy rồi mặc sức…,
ráng lo tu đi! Thôi bây giờ…,
- Ngồi ghế đi con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét