245- TRẮC NGHIỆM TÂM BẤT ĐỘNG
(31:56) Phật
tử 2: Con thưa Thầy! Lần trước con về, con tập pháp Thân Hành Niệm,
con đã tập rất là rốt ráo, đã kìm được cái tâm phóng dật của mình, nó trở về
cái trạng thái im lặng. Con cũng có viết thư trình Thầy. Bây giờ cái tâm phóng
dật nó ít đi rồi, thì con chuyển sang Nhiếp Tâm và An Trú, có viết thư trình Thầy
thì Thầy có cho con biết là: Nếu con nhiếp tâm được rồi, con an trú được rồi
thì con kéo dài ra bốn thời đi, đứng, nằm, ngồi. Ngày nào con cũng huân tập như
vậy, và bây giờ con thấy là trong suốt hai tiếng con ngồi trên máy bay con cũng
vẫn ở trong trạng thái nhiếp tâm, an trú. Xong rồi là con về đến đây, trên đường
ba tiếng chuyển xe trong tâm vẫn vắng lặng như vậy. Thì con muốn là trình Thầy,
là Thầy dạy con là tu tiếp như thế hay là như thế nào thì Thầy chỉ cho con tiếp
ạ?
(33:03) Trưởng
lão: Bây giờ thì tâm con nó vắng lặng rồi, thì bắt đầu, bây giờ con đến
đây tu để đi đến cái sự rốt ráo hay là con tu ít bữa rồi về?
Phật tử 2: Không ạ. Con xin
trình Thầy ạ. Là con vừa mới bạch Thầy là con đã xếp sắp thời gian để con trình
cô Trang để thưa với Thầy, lần này là con vào với cái tâm nguyện muốn ở lại để
khi nào cũng được Thầy dìu dắt giúp đỡ dạy bảo con cho đến nơi đến chốn và khi
nào trưởng thành trong việc tu tập thì con mới về ạ.
Trưởng
lão: À, như vậy
là tu đến nơi đến chốn. Tức là tu xong rồi mới về phải không? Chứ còn không có
về ngang phải không?
Phật tử 2: Dạ.
Trưởng
lão: Bắt đầu
bây giờ đó Thầy sẽ nói với các cháu ở đây, cô Trang sắp xếp cho một cái thất sống
hoàn toàn độc cư một trăm phần trăm. Bây giờ, nghĩa là con không được tiếp
duyên với ai, không được nói chuyện với bất cứ một người nào hết, tới giờ trưa
thì đi ra đi khất thực đi xin cơm về ăn thôi chứ không được nói ai hết. Bởi vì
cái tâm vậy mà còn đi nói chuyện nữa thì làm sao xác định được cái tâm con nó bất
động.
Con đã nói bất
động, ngồi trên máy bay bất động, rồi đi về đây ngồi trên xe bất động ba bốn tiếng
đồng hồ như vậy, thì bắt đầu phải ở trong cái thất độc cư một trăm phần trăm
không được nói chuyện với ai hết. Coi như con phải tự túc giam mình trong thất
và như vậy mới xác định được cái tâm bất động của con. Chứ không khéo con nói
thì được nhưng mà trên cái quãng đường con thấy nó bất động nhưng mà con cứ
nhìn ngó bên ngoài ai chắc. Thì bây giờ chỉ có vô thất giam mình ở trong thất,
xác định được cái tâm bất động của con.
Quả đúng mà
con từ đây mà tới chỗ mà chứng đạo mà con hoàn toàn không tiếp giao không nói
chuyện với ai hết. Chớ không khéo cái tâm mà nó yên lặng một chút, nó sẽ có
pháp tưởng. Pháp tưởng là cái gì mấy con biết không? Nó đi ra nó nói, nó thuyết
giảng, nó nói tầm bậy bạ, nó dạy người ta mấy con. Nó tập trung người ta lại nó
nói chuyện, nó nói như nó là thầy. Nó là nó bị pháp tưởng. Pháp tưởng tức là nó
nói lý thuyết, nó nói thế này thế kia đủ thứ hết.
Cho nên bây
giờ con phải khép chặt mình ở trong một khuôn khổ chừng nào chứng đạo mà Thầy đến
Thầy kiểm tra hẳn hòi hoàn toàn, con có đủ Tứ Thần Túc. Nghĩa là con có Định
Như Ý Túc con nhập Bốn Thiền rồi con… Ví dụ như bây giờ mới trong Thầy, ở
trong đó Thầy chuẩn bị ra đây thì Thầy sẽ cho người ra trước coi con có biết Thầy
ra đây hay không? Thì con phải nói ở trên cái tâm thanh tịnh của con. Ờ, Thầy sẽ
ra, hiện ra trong tâm tôi tôi biết, báo cho cô Trang biết rằng chừng khoảng độ
mười giờ là Thầy sẽ ra đây. À, đúng mười giờ Thầy ra đây, như vậy là con đã có
được Tuệ Tam Minh rồi. Con hiểu không? Đó là chứng đạo mấy con. Nó phải có Tứ
Thần Túc mà. Cho nên vì vậy mà bây giờ khép chặt con.
(35:49) Bởi
vì cái tâm mà bất động như vậy rồi, con đã thấy nó bất động thì mình phải giữ
gìn cái hạnh độc cư trọn vẹn, để không phóng dật, mà không phóng dật suốt cái
thời gian đó thì con phải sống ở trong thất một mình không có nói chuyện với ai
hết, tiếp duyên với ai hết. Chứ còn tiếp duyên thì mấy con sẽ bị pháp tưởng, bị
pháp tưởng, nó sẽ nói lung tung. Bởi vì nó nói lung tung đó là cái ngã của nó,
cái ngã của nó, nó đi nói chuyện.
(36:11) Cho
nên cái này nguy hiểm lắm mấy con, người ta rất sợ pháp tưởng, một người mà tu
Thiền Định một thời gian mà tâm nó yên lặng cái bắt đầu nó ra nó thuyết giảng.
Trời đất ơi! Nó nói ghê lắm! Các con cứ thấy có một số quý thầy bị cái bệnh này
mấy con, bệnh tưởng mấy con, bị pháp tưởng.
Cho nên con
bây giờ Thầy chấp nhận con đến đây. Bởi vậy Thầy hỏi: “Bây giờ nhất định
là tu cho chứng đạo thôi phải không?” “Chứng đạo thôi!”. Cho nên vì vậy
mà sắp xếp cái chỗ nào, cái nhà chỗ nào đó ở, không có ai làm động mình hết,
thì như vậy là không phí cuộc đời của con, chớ không khéo con tu nó không có tới
đâu hết. Cho nên Thầy nói muốn chứng đạo phải tuyệt đối gần bên Thầy thôi, để
Thầy kiểm tra Thầy giúp đỡ bằng phương tiện sống cho đúng cách để thực hiện cái
tâm không phóng dật, thành ra nó mới đi tới nơi tới chốn.
Rồi được rồi,
con yên tâm, Thầy sẽ giúp. Đã quyết định rồi thì Thầy sẽ giúp cho tới nơi tới
chốn.
Phật tử
2: Vâng ạ. Con
thấy là, nếu mà cuộc đời này đã lặn lội đến cái…, được cái nhân duyên gặp pháp
của Thầy rồi mà cứ dở ra lại dở vào, dở đi lại dở lại, thế con thấy nó chả được
cái gì cả.
Trưởng
lão: Đúng vậy.
Phật tử
2: Vâng. Thế
thành ra, ra cuộc đời thì nhìn cuộc đời nó chán, nó bẽ bàng, nó vô duyên, nó giả
dối. Thế bây giờ cứ vào rồi lại ra, ra rồi lại vào, trong lòng con cảm thấy nó
không kết quả. Thế con quyết định thu xếp lần này là vào tu lâu dài để được Thầy
hướng dẫn cho con, thế vừa rồi con tính tận ở trong.., hai lần nhập thất, một lần
con xin nhập thất ở quê nội với một lần con xin nhập thất ở tại nhà, con đóng cửa
miết. Thế vừa rồi thì sau cái lần thứ nhất ấy thì ở quê nội, thì nó cũng bị bức
xúc Thầy ạ. Chưa vào thất im lặng bao giờ, không tiếp duyên với ai thì nó cũng
bị cái bức xúc của cái tưởng nó xuất hiện Thầy ạ. Thế xong rồi là sau con, Thầy
dặn con là những lúc nó đến như thế con phải đuổi, đuổi hết, không sợ gì hết, mày
là ma, thế là con cũng cứ tác ý rất mạnh như thế là nó đi, xong đến lần thứ hai
con nhập thất thì con thấy nó im hơn.
(38:18) Trưởng
lão: Mình có pháp mà con. Tại vì phải vô giữ cho đúng cái hạnh, bây giờ
tâm nó đã bất động như vậy rồi, thấy cái hình dạng của nó rồi, thì phải khép
mình tu tập ăn, ngủ, độc cư. Ăn, ngủ, độc cư được rồi thì nó phải đi tới kìa, nếu
mà không tới nó sẽ phóng dật ra ngoài hết.
Phật tử 2: Con cũng xin Thầy cho con vào một
thất nào nó sâu cũng được, xa cũng được, nó cứ im ả.
Trưởng
lão: Nó được
yên, yên ổn con, không có động. Phải nỗ lực tu tập con.
Phật tử 2: Vâng, con xin Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét