Thứ Bảy, 10 tháng 6, 2023

236- THẦY RỜI CHƠN KHÔNG LÊN HÒN SƠN TU TẬP - THẦY VỀ NHÀ TU VÀ GIÚP MẸ TU - THẦY BÁO HIẾU CHA MẸ

 

236- THẦY RỜI CHƠN KHÔNG LÊN HÒN SƠN TU TẬP - THẦY VỀ NHÀ TU VÀ GIÚP MẸ TU - THẦY BÁO HIẾU CHA MẸ

(1:09:40) Nhưng khi bắt đầu, Thầy nhắc lại các con thấy này. Khi theo Hòa thượng Thanh Từ tu tập, thì ở trong lòng của Hòa thượng Thanh Từ thì nó đầy đủ lắm mấy con. Nghĩa là khi Thầy bước chân vào Tu viện Chơn Không của Hòa thượng, sống trong đó trong 3 tháng, thì cơ thể của Thầy ăn mà sống trong Tu viện Chơn Không đó 3 tháng, các con thấy lên 6 ký lô, nó mập vậy đấy. Thì mấy con thấy đời sống của Hòa thượng là đầy đủ lắm mấy con, không thiếu đâu! Nhưng Thầy không thỏa mãn là chỗ cái pháp tu, cho nên Thầy nghĩ rằng cứ ở đây mà tu; mà cứ ăn uống như thế này; mà sống ngày 3 bữa như thế này thì chắc chắn là không thể tới đâu hết, tuy rằng là ăn một bữa mà.

Cho nên Thầy nghĩ rằng pháp của Hòa thượng dạy thì đúng rồi, hồi đó mà nghĩ pháp tri vọng biết vọng liền buông mà, mà buông hết vọng thì chứng đạo chứ gì? Cho nên Thầy nghĩ rằng chắc có lẽ là đúng rồi. Cho nên Thầy nói bây giờ ở đây thấy ăn uống thế này là chắc là tu không được. Mà Hòa thượng thì thương chúng lắm; nuôi đầy đủ lắm, không thiếu; đầy đủ lắm. Cho nên Thầy nghĩ rằng phải sống như Phật, do đó thì Thầy cố gắng Thầy đi lên Hòn Sơn.

Thì trong khi ở trong đó, trong huynh đệ thì có người cũng rủ với nhau, nhưng mà có hai ông thì biết Hòn Sơn, đã có đi chơi ở đó rồi, do đó mấy ông mới rủ Thầy thích ứng, Thầy muốn đi tu tìm cái chỗ nào yên tĩnh chứ mình ở đây mình ăn ngày ba bữa vậy khó tu quá! Pháp thì Thầy thấy Hòa thượng dạy như vậy là hay quá rồi, đi tìm cái chỗ tu chứ ở đây không được! Thì hai ông này mới rủ Thầy đi. Thì đi ra với ba Thầy trò xin Hòa thượng cho đi du lịch, Hòa thượng thì chắc cũng không muốn cho đi nữa, huynh đệ trong lúc đó cũng không muốn cho đi nữa, nhưng mà đi ra…​ (Thầy trả lời cô Út)

(01:11:51) Cho nên khi mà Thầy ra đi rồi, thì Thầy lên Hòn Sơn, thì hai ông này dẫn Thầy lên đó Thầy mới biết Hòn Sơn chứ Thầy làm sao Thầy biết, không biết đường đi. Ra quá giang tàu đi ra Hòn Sơn thì Thầy cũng đi theo mấy ổng. Sau khi đi ra Hòn Sơn, Thầy chọn thấy cái chỗ mà yên tĩnh. Và đồng thời trong cái thời gian đó là thời đang chiến tranh, 71 mà cho đến 75 mới giải phóng mà, chiến tranh ghê gớm lắm chứ không phải thường, thành ra đi lên đó không sợ chiến tranh nữa, Thầy tính chắc ăn.

Cho nên do đó Thầy bỏ Thầy đi ra đó, thì lúc bây giờ hai ông đi ra đó dẫn đường cho Thầy biết đường rồi thì mấy ông về, mấy ông nói mấy ông đi hành đạo. Trời đất ơi! Tui không hành đạo, chứ mấy ông này đi chơi chứ hành đạo cái gì? Bởi vì mấy ông đi chỗ này chỗ kia chơi thôi chứ đâu có tu tập gì được, cho nên thôi Thầy không đi. Thầy về Trảng Bàng rồi, Thầy thăm mẹ Thầy rồi, bắt đầu Thầy khăn gói Thầy đi, đồng thời đi ra đó rồi cũng đi xuống Phật giáo, rồi mướn tàu Thầy đi ra đó, rồi Thầy lên trên Hòn Sơn, ở trên Hòn Sơn.

Coi như Thầy tu, Thầy tu ở đó chín tháng, Thầy thấy ở đó trong khi mà chiến tranh như thế này mà bỏ mẹ Thầy với cô Út em Thầy, Thầy thấy tội nghiệp. Cho nên dù sao đi nữa, bởi vì khi mà về Trảng Bàng Thầy thăm mẹ Thầy, thì Thầy thấy như vậy là mẹ Thầy vừa…​ Cô Út thì đi buôn bán như vậy để mà tìm sống hàng ngày. Còn Thầy thì ở xa, không biết con mình nó như thế nào? Thì tội nghiệp Thầy mẹ Thầy lắm! Trông con mình thì thấy khổ, tội lắm! Cho nên Thầy nghĩ như vậy mà Thầy rời khỏi Hòn Sơn mà đi về Trảng Bàng. Thầy cất cái thất ở gần bên mẹ Thầy, cho có mẹ con tu gần gũi nhau, cho nên mẹ Thầy không có khổ! Tức là Thầy báo hiếu đó, cho nên vì vậy mà Thầy về bển, không ngờ là Thầy được hàng ngày tu tập được yên.

(01:13:50) Cho nên Thầy nói mình đừng đi xa, mình thấy cha mẹ mình đừng có bỏ, khi mà cha mẹ mình không có người chăm sóc, mình cứ về ở gần bên, mình không chăm sóc được đi nữa cũng là tinh Thần, tức là cũng gần, cho nên mình ở đó vừa công việc, tinh thần; thứ hai là vừa tu tập. Trong khi đó thì cái khi mà Thầy về rồi soạn thảo một cái tập, giúp cho mẹ mình cách thức tu. Nhưng mà sự thật ra mẹ Thầy cũng tập tu, cũng bởi vì theo Thầy tu vậy mà làm sao thấy ham, cho nên mẹ Thầy cũng tu tập dữ lắm, rồi giữ tâm bất động. Hằng ngày đọc cái bài kinh rồi, rồi bắt đầu ngồi giữ tâm bất động. Bởi vì Thầy biết mẹ Thầy hồi nào tới giờ chỉ biết có pháp môn Tịnh Độ thôi, Thầy không dạy kinh Tịnh Độ nữa mà Thầy dạy cũng cái bài kinh này, Thầy viết bằng tiếng Việt có nghĩa đàng hoàng mà tu để mình nhắc nhở cho giữ được cái tâm bất động của mình thôi. "Hàng ngày mẹ cứ trước cửa mẹ ngồi tỉnh, thì mẹ tập, cái lòng tin này rồi thì mẹ ngồi yên lặng mẹ tu, thì cái tâm mẹ sẽ được yên lặng bất động bằng cách vậy thôi". Mẹ Thầy làm liên tục, ngày nào cũng làm như vậy, giờ nào cũng làm như vậy, cứ một ngày chia làm 4 thời, buổi trưa, buổi sáng, rồi buổi chiều, buổi tối và buổi khuya, vừa là mẹ giúp Thầy tu mà mẹ Thầy cũng tập tu từ vài tháng. Cho nên mẹ Thầy chết cái tâm rất là thanh thản, mà chết rất tốt mấy con, không có bệnh đau gì, chết rất là an ổn. Do đó thì Thầy thấy Thầy cũng cứu mẹ mình rồi.

Nhưng sau khi Thầy chứng rồi Thầy đi tìm ba Thầy, ba Thầy ông lúc chết, chết trong đau khổ lắm, bệnh tật. Thầy phải đi tìm ba Thầy, Thầy đi tìm ba Thầy, mấy con biết Thầy đi đâu không? Thầy ra miền Bắc đó mấy con, chứ không phải ở đây đâu. Bởi vì nó chỉ có cái trí Tam Minh của mình mới quan sát mới tìm thấy được đi tái sanh chỗ nào. Chứ thì không có…

Cho nên ráng chúng ta tu, được nghe Thầy mấy con ráng tu, đừng phí bỏ cái thời gian của mình, uổng lắm mấy con!

(1:16:02) Cho nên khi nghe Thầy dạy mấy con phải ráng tu, mà ráng tu tức là không phải bình thường đâu. Thầy làm chủ được như thế này, Thầy chỉ mong sao mấy con là những người thừa kế cũng làm chủ được như Thầy, mấy con! Không phí một đời, không có làm người! Bỏ thân rồi mấy con cũng sẽ chết y như vậy, phí uổng lắm mấy con!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...