235- THẦY ĂN LÁ CÂY RỪNG ĐỂ SỐNG TRÊN HÒN SƠN - Ý CHÍ CỦA CON NGƯỜI
VÀ PHƯƠNG PHÁP RÈN LUYỆN
(01:01:00) Thầy
mà ở chín tháng ở trên Hòn Sơn mà sống với lá cây rừng, mấy con thấy là một sự
khổ hạnh ghê gớm, nó hành hạ. Chứ đâu phải là muốn ăn lá cây khi mà sống, đâu
phải là cái cơ thể mình nó chịu liền được đâu, phải tập từng chút, từng chút, từng
chút đó mấy con. Nghĩa là mỗi ngày, thí dụ như Thầy bây giờ thấy trong cái vấn
đề mà ăn uống đó, nó cực là mình phải từ ở trên đỉnh Hòn Sơn mà đi xuống dưới
chân Hòn Sơn để mà xin đó, thì gạo thóc để mang lên thì nó quá vất vả, cho nên
Thầy mới tập.
Mới tập
nghĩa là đầu tiên, thí dụ như Thầy ăn ba bát cơm thì Thầy bớt nửa bát còn hơn
hai bát rưỡi, độn thêm rau hay hoặc là những cái rau gì mình ăn được như rau muống;
hay rau lang; hay rồi gì đó ăn nhiều hơn. À! Thấy mình ăn thay vì nửa bát cơm,
sau đó thì mình còn ăn hai bát rưỡi, mình độn thêm, rồi mình bỏ dần ra; rồi
mình còn ăn hai bát cơm, rồi mình còn ăn lần ra, mình còn ăn rau nhiều hơn, rồi
mình còn một bát rưỡi; rồi còn một bát cơm; rồi lần lượt còn nửa bát, rồi thấy
sau đó thấy ăn được rồi; rồi bắt đầu mới bỏ luôn cơm còn ăn rau không. Rồi ăn
rau không rồi đó!
Phải tập ăn
những lá cây rừng, rau thì nó dễ sống với con người rồi nhưng mà lá cây rừng
chưa chắc, đâu phải dễ! Thì phải tập ăn lá cây rừng cho nó tự sống.
Chứ rau trồng
thực chất chứ đâu có dễ sống, cho nó lên được rau muống cũng đâu có. Nó cũng phải
là ghim; rồi trồng; rồi phải nhổ cỏ; rồi phải nơi có nước; rồi nó mới lên chứ
đâu phải!
Mà hồi ở Hòn
Sơn là tại vì ở đó có 2 cái cục đá, một cục thấp và một cục cao nhọn vầy, 2 cục
nó dựa nhau như thế này, thì nó có cái mạch nước ở trong cái khe đó nó chảy ra.
Thầy mới đào lên một cái mương, đào cái đường hầm vậy đó, rồi Thầy mới xin rau
muống, rau muống vũng, nó riu riu riu riu riu như vậy có nước nó mới lên, mà đất
hòn tốt chứ không phải là làm như mình mà nó riu đâu. Trên đó đất hòn tốt lắm,
rau riu riu nó cứ bò lên mấy con, ra đó mình cứ vặt ăn thôi, đó là ăn rau.
(1:03:12) Nhưng
mà rồi mình nghĩ rằng rau cũng còn phải cực, phải trồng, phải tưới nước. Tốt
hơn lá cây rừng nhiều mấy con. Coi cái cây nào ở trong rừng mà thấy lá nó rụng
rồi nó đua ra, cái cây xà cừ này lá nó rụng, ra hốt mớ ăn đỡ cực.
Nhưng sau đó
nữa ra ngắt ăn, thì có thứ thì nó cũng chát; có thứ thì nó chua; như lá bứa thì
cũng chua; mà lá giang thì cũng chua; những thứ lá khác mình ăn được mà vẫn sống
được thì cũng được hết, quan trọng chát chua gì, miễn nuốt được, sống được là
được! Còn nhiều khi chát, chua thì nó cũng là trị bệnh (1:03:51) ,
thành ra phải ăn hết. Đầu thì còn đến cuối thì ăn, sau Thầy bỏ dần, bỏ dần và
cuối cùng Thầy ăn được.
Ăn được là
Thầy sống bằng lá cây được. Nhưng mà cái cơ thể con người nó không phải bình
thường mấy con, nó y như con bò, điều nó không có mọc lông như bò, chứ còn cũng
giống như con bò vậy! Nó tập nó quen nó được, nó cũng bình thường thôi, nhưng
mà thật sự mình thấy, mình cũng cảm thấy mình giống như con bò ăn cỏ chứ không
có khác gì. Nhưng mà tập được.
Còn mấy con
tập chưa được, mấy con thấy khổ lắm, ăn chua nó xót ruột! Cho nên Thầy thấy con
người của mình nó dễ thích nghi lắm mấy con, tại mình không tập nó không thích
nghi, chứ mình tập rồi nó thích nghi. Chính Thầy lấy bản thân của Thầy, Thầy
suy ra các cái trạng thái của các con. Chỉ có ý chí mà thôi, không có ý chí thì
không làm được. Cái người có ý chí người nào cũng làm được hết. Cho nên con đường
tu này là con đường cũng có ý chí mấy con, không có ý chí không làm được đâu. Bởi
vì con người chúng ta có ý chí ngút ngàn, ý chí ghê gớm lắm, ý chí, cái ý chí
nó không sợ chết mấy con.
(1:05:01) Thế
mà cái người không có ý chí thấy chút khó khăn họ sợ, họ lui. Còn cái người có
ý chí không sợ,, mà chính những cái đó mình mới thắng được cái bệnh khổ. Cái
người có ý chí là cái người thắng được bệnh khổ mà, đau mặc mày, tao không sợ!
Còn mấy người mà đau sơ sơ mà rên là mấy người đó thiếu ý chí. Cho nên Thầy
nghe vô mà thấy cứ rên ừ ừ ừ ừ là Thầy biết người này sợ, không có ý chí. Còn mấy
người đau thì đau kệ, chịu, không có gì phải rên hết, không rên mấy con, đau gì
đau không rên là mấy người gan lắm mấy con, còn cái người đau sơ sơ mà rên Thầy
nói không được. Cho nên thật sự ra người phụ nữ họ mang thai, rồi họ sanh ra,
có nhiều người họ rên la như mình ngồi thiền, mấy người đó gan lắm mấy con. Chứ
không phải người đàn ông đâu, mà phụ nữ cũng gan lắm mấy con. Nhưng mà cũng có
người cũng nhát gan như người thường.
Mà rèn luyện
ý chí Thầy có phương pháp nè, chứ không phải là không có mấy con, mấy con thấy
cái ý chí của mình nó không có, gặp khó khăn gì thì cũng không chùn bước, thì mấy
con rèn luyện dần dần. Thời gian sau mấy con có ý chí đó. Tại vì cái ý chí đó
nó: Cái nào mà mấy con thấy làm việc là cực khổ mà mấy con phải cố gắng mấy con
làm thì mấy con có cái ý chí, còn mấy con mà thấy cực mà mà mấy con mà bỏ qua ấy
là mấy con hết ý chí. Cho nên cái phương pháp Thầy dạy mấy con là mấy con đi,
thí dụ: Đi năm bước hoặc mười bước mà buộc mấy con ngồi xuống mấy con thở năm
hơi thở hoặc mười hơi thở thôi là lại đứng dậy đi, cứ bắt mấy con đứng lên ngồi
xuống, đứng lên ngồi xuống mà suốt cả giờ đồng hồ, mà mấy con chịu khó vậy ấy
là rèn luyện ý chí đó mấy con. Còn mấy con thấy: "Trời đất ơi, mất
công quá trời, tu sĩ tu kỳ cục quá trời, thôi nghỉ đi!" Thì mấy
con hết ý chí. Các con hiểu chưa? Nó có phương pháp rèn luyện ý chí của mình
mà.
(01:06:55) Mà
khi rèn luyện ý chí như vậy rồi thì người ta còn rèn luyện những cái khó khăn
hơn nữa, nó có cái phương pháp nó rèn luyện làm cho mình nhọc nhằn, cực khổ hơn
nữa nhưng mà mình vẫn bền chí mình tập luyện với cái thời gian người ta quy định
không bỏ cuộc, mà mấy con không bỏ cuộc là mấy con có ý chí rồi. Thì bắt đầu
người ta dạy chúng ta tu, chứ người ta rèn luyện mình chứ, chứ ai cũng nói tôi
cũng có ý chí hết, nhưng mà gặp khó thì chúng ta sẽ biết ý chí có không? À, ví
dụ như bây giờ ai cũng nói có ý chí hết, nhưng mà đau mà nằm rên thì thôi Thầy
nói không có ý chí, nó lộ ra hết đó mấy con, chứ mình ráng che đậy mình không
được đâu! Cái người không có ý chí nó lộ ra cho người khác người ta biết mình
không có ý chí. Và cái người có ý chí người ta không nói ra chứ, người ta không
sợ trước cái khó khăn Nhưng mà làm con người phải có ý chí mấy con.
(1:07:52) Không
có một cái người nào mà ở trong thế gian này mà không, những nhà bác học nào
thành công nổi tiếng là những người không ý chí, nó sẽ gặp nhiều thất bại; gặp
nhiều thất bại thì người ta mưu tính và tìm mọi cách để đạt được cái chỗ không
thất bại thì cái người đó có ý chí, còn gặp thất bại: "Thôi cái
này chắc làm không được, thôi bỏ đi!" , thì những người đó không
ý chí.
Cho nên mấy
con đọc lại những câu chuyện của những vĩ nhân, câu chuyện của những vĩ nhân là
những người mà nổi tiếng ở trong cái thế gian của chúng ta. Mà mấy người đó có
ý chí ghê lắm mấy con, họ làm nên những cái chuyện việc gì có ý chí. Chứ không
phải cái ý chí như là ra ngồi lấy ăn mà xua quân đánh chỗ này chỗ kia chiếm nơi
ở, cái đó đâu, cái đó là ỷ mạnh, gan dạ thôi. Các con nghe bà Marie Curie là một
nhà khoa học chứ gì? Bởi vì cũng có ý chí lắm, chứ không phải mà có ý chí thì
làm sao mà làm tìm tòi, cái tư duy, mà phải ý chí lắm mới tìm tòi ra được.
Cho nên những
cái gương đó mình đọc rồi mình xét mình, mà mình thấy mình là người thiếu ý chí
thì mình hãy rèn luyện cho có ý chí. Và đồng thời để ý chí đó áp dụng vào cuộc
đời: Một là tu hành hoặc là thực hiện cái nhiệm vụ của mình; cái việc làm của
mình. Mình thích làm việc gì thì mình hãy làm cái việc đó, mình phải làm cho bằng
được chứ không đầu hàng, cái đó là ý chí! Cũng như Thầy nếu mà cái người mà
không ý chí bắt đầu coi như bỏ đi, nó vất vả, nó cực khổ rất nhiều, chứ không
phải là nói! Bây giờ mấy con thì đỡ hơn, còn Thầy ngày đó phải tự sức mình làm,
tự sức mình làm hết việc này kia.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét