234- TỔ CHỨC CÁC LỚP HỌC BÁT CHÁNH ĐẠO
(52:37) Cho
nên từng chút, từng chút mà dạy thì cái lớp Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ,
Chánh Nghiệp, Chánh Mạng tất cả những cái lớp này đều phải học hết, đều phải học.
Thầy nghĩ rằng: "Cần
phải gần đây, cần phải tổ chức, coi như cần phải tổ chức những cái lớp".
Mặc dù Thầy biết rằng cái lớp học mở ra rồi mà Phật tử, thì người ta sẽ về người
ta học, chứ không phải riêng mình tu mình học đâu, mà còn có Phật tử người ta về
đó người ta tham dự. Chứ tuyên bố mà vì vậy mình phải tuyên bố cho người ta. Nó
không phải những Phật tử ở thành phố mình không mà cả ở miền Trung, miền Bắc họ
vào. Họ vào để họ học những cái lớp học đó, biết những cái lớp đó là những cái
lớp rất cần thiết cho đời sống của họ mà, cho nên họ sẽ vào. Vì vậy mà Thầy chỉ
mong sao mình có được một số người các Thầy, các cô hiện giờ đang tu đó, tu
xong để mình có cái đội giảng viên, cái đội giáo viên đó để người này dạy cho
cái người này, người khác dạy cho cái người khác thì Thầy thấy nó quá tuyệt vời.
Còn bây giờ mình Thầy, mà Thầy đến 81 tuổi rồi, mà dạy từ lớp một mà cho đến
cái lớp thứ tám nữa thì chắc chắn là sức khỏe Thầy, các con thấy chịu không được
có chút nào hết, dạy không nổi! Thầy già gì, mà Thầy giáo già gì mà Thầy dạy dữ
vậy. Cho nên vì vậy đó thì Thầy cố gắng, Thầy đào tạo một cái số những cái vị.
Hiện giờ có
một vị thầy họ cũng lớn tuổi rồi, nhưng mà họ chừng vào khoảng độ chừng 70, họ
kém Thầy mấy tuổi, nhưng họ đang nhập thất để hoàn toàn thực hiện những cái điều
kiện làm chủ được sống chết, tức là bây giờ họ đang nhập thất đấy.
(54:37) Còn
một số người thì chưa được vì tâm còn phóng dật cho nên chưa cho vô. Chỉ có một
người! Thầy mong sao, có một người còn hơn chưa có, mà được một người thì cặp với
Thầy thì được hai người, cho thêm nhiều người, mấy con thấy chưa?
Cho nên được
một người phụ Thầy rồi, mà được người ta phụ cho mình nó nhanh lắm. Rồi sau đó
thì lại được thêm, được vài ba người nữa thì chừng khoảng độ chừng bốn người
thì mình thấy cũng là, cũng là đỡ nhiều rồi. Bắt đầu mới chia ra, mới thành lập
cái lớp mấy con, mới chia ra lớp mấy con! Thì cũng bốn người rồi thì cũng thay,
thay tại lớp mình.
(55:14) Thí
dụ như trong một tuần lễ mình cho học ba ngày hoặc bốn ngày. Thí dụ ngày trước
Thầy dạy, ngày thứ hai người khác, ngày thứ ba người khác, ngày thứ tư người
khác nữa. Trong tuần lễ bốn ngày học thì phải bốn người dạy.
Trong khi đó
thí dụ như Thầy dạy cũng như ngày thứ nhất thì cái người kế đó dạy cái bài thứ
nhì, triển khai cái bài thứ nhì. Nó có cái giáo trình, giáo án đàng hoàng mấy con.
Trong khi đó thì Thầy có cái giáo trình của nó, Thầy đưa ra. Thì bây giờ Thầy sẽ
dạy cái lớp một, cái bài thứ nhất; thì người thứ hai dạy bài thứ hai; người thứ
ba dạy bài thứ ba; người thứ tư dạy bài thứ tư; thì bắt đầu bài học thứ năm là
Thầy, nó thay phiên vậy đó, nó đỡ lắm mấy con. Mà do đó nó cũng dạy thì cái lớp
Chánh Kiến của Thầy đó càng chất lượng, càng cao siêu.
(56:06) Cái
lớp Chánh Kiến đó xong rồi, Thầy bắt cái ông Thầy mà đứng dạy cái lớp Chánh Kiến,
còn có ba ông. Ba ông đó theo để mà dạy một cái lớp Chánh Tư Duy, còn ông này
thì chuyên dạy cái lớp Chánh Kiến này. Mà sau khi mà xong cái lớp Chánh Tư Duy
rồi thì nó lại có cái lớp Chánh Tư Duy kế đó; tức là Chánh Kiến, Chánh Tư Duy
là hai người, còn có hai người. Cho nên thời gian nó cứ tăng dần lên từng các lớp
khác, cho nên vì vậy mà cuối cùng cho đến khi buộc thấy hết bốn lớp học rồi thì
mỗi Thầy đứng một lớp. Mới đầu thì bốn Thầy dạy một lớp mà chia ra từng giờ,
cái thời gian đó nó chưa thấm đâu. Còn bây giờ đó, bốn Thầy dạy bốn lớp. Còn nếu
mà đào luyện hơn cho được đúng tám lớp thì chắc Thầy dạy cái lớp Chánh Định.
(56:57) Còn
quý thầy, các thầy mà rảnh thì dạy lớp Chánh Nghiệp, còn quý thầy mà dạy cái lớp
mà Chánh Tinh Tấn, đó là lớp thứ sáu Chánh Tinh Tấn. Cho nên vì vậy mà tám cái
lớp học này có tám mục. Mới đầu thì nó gộp chung lại một lớp, sau đó được chia
dần dần, dần dần ra cho đến khi được tám lớp là tám thầy.
Cái lớp
Chánh Định một mình Thầy, mà dạy những người mà được đi qua tất cả các lớp đó rồi,
đến lớp Chánh Định Thầy dạy dễ dàng lắm mấy con, dạy mình cũng dễ nữa. Bởi vì
cái sức Chánh Tư Duy mà họ ở trong cái tâm bất động, họ có Chánh Niệm đó thì họ
ở trong cái Tứ Niệm Xứ rồi thì cái tâm này bất động rồi, mà tâm bất động thì Thầy
sẽ kìm họ để kéo dài bảy ngày đêm cho họ được cái tâm bất động đó, để họ luyện
Tứ Thần Túc - bốn cái lực như thần. Sau khi ở trong cái tâm bất động đó bảy
ngày đêm đó được kìm họ; được giúp đỡ họ thì họ đạt được bảy ngày đêm tâm bất động,
thì lúc bấy giờ họ có Tứ Thần Túc. Qua đó thì họ bắt đầu, thì Thầy bắt đầu đó.
Thầy sẽ chỉ, chỉ được cho họ: Bây giờ nhập Sơ Thiền, phải ra lệnh như thế nào để
vào Sơ Thiền; phải ra lệnh như thế nào nhập Nhị Thiền; phải ra lệnh như thế nào
nhập Tam Thiền; Tứ Thiền.
Bây giờ
trong Tứ Thiền thì ngay đó Thầy sẽ hướng dẫn cho họ dùng cái tuệ Tam Minh: Họ
phải thực hiện Túc Mạng Minh; thiên Nhãn Minh; lậu Tận Minh. Họ quan sát lại
cái đời trước của họ như thế nào? Túc Mạng Minh mà! Họ quan sát được tương lai
của Phật giáo như thế nào? Và ai là người độ được và người tu không được, phải
quan sát hết. Đồng thời thầy trò cũng đều quan sát biết được: Vậy thì mình sẽ
chọn những cái lớp này là những người nào? Như thế nào? Nói như vậy bởi vì nó
có nhiều người, nó chia ra làm cái công việc này.
(58:53) Rồi
dùng Thiên Nhãn Minh thì mình xem xét cả cái vũ trụ coi cái tình hình của cái
Tu viện của mình nó có được bình an, nó có được bảo vệ không? Còn nếu mà không
được bình an bảo vệ thì có thể di chuyển đi đến địa điểm nào? Và cái thầy nào
đi ra làm cái công việc này? Phải di chuyển tức là cái khu vực này không bình
yên hết, phải bỏ! Mà sau khi nó đi đến, di chuyển đến chỗ khác thì thầy đó phải
thay chân pháp hành đến một địa điểm nào? Cái một xứ nào?
Chẳng hạn
bây giờ ở Việt Nam mà cái vùng đó sẽ lo lắng về tôn giáo, họ thấy Thầy tổ chức
kiểu này sợ quá. Thầy biết rồi, Thầy biết trước hết rồi. Bây giờ thì chưa có. Tới
đó, tới cái thời điểm đó thì phải dẹp thôi, tức là lúc bây giờ mình đã có sẵn.
Bây giờ ở Việt Nam không được này, bây giờ mình coi cái xứ nào được này, Mỹ hay
là Úc này, à được rồi! Thầy có thể đi qua bên Úc làm cái chuyện này trước - sau
khi rồi, những người mà tu tập ở đây ấy người ta sẽ tìm mọi cách cho mọi người
có visa hết để chúng ta phải đi sang đó hết. Cái đó chuẩn bị hết mà mấy con,
người ta chuẩn bị hết bởi vì mình biết trước mình chuẩn bị. Để sau khi đó ở đây
nó vừa, ở đây người ta sắp xếp người ta cứ ở bên đó, xong rồi thì người ta sẽ lần
lượt người ta cứ đưa đi quá đó, để một cái nơi đó để cho mình chuyên tu, mình
đào tạo cho những người tu chứng mà. Thế nó lộn xộn làm sao người ta yên được.
Các con hiểu chỗ Thầy muốn nói chưa?
Còn bây giờ
thì mình Thầy, bây giờ lo ở đây mà lo chạy sang bên Úc thì chạy làm sao? Đâu có
một mình, mình làm cái chuyện đó được. Cho nên mấy con nỗ lực, mấy con phải cố
gắng mấy con tu để rồi mấy con còn nhiệm vụ, rất nhiều công việc cần. Chứ không
phải không! Vừa tu tập được làm chủ sự sống chết của mình; vừa lo cho mọi người;
vừa lo cho mình.
(1:00:41) Nó
phải có cơ sở tu học, chứ không thể nói mà vô rừng mà ngồi tu, nó không đơn giản
đâu! Mới tập mà chưa vô rừng tu còn phải ôm bình bát đi xin ăn thì mấy con thấy
nó đâu, có nghĩa là cái phải cơ thể chúng ta nhịn đói mà được đâu. Có phải
không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét