232- BÁT CHÁNH ĐẠO
(43:40) Mấy
con biết không? Khi mà sáu năm đó vào người ta dạy mấy con học cái lớp Chánh Kiến
này, Chánh Tư Duy này, Chánh Ngữ, Chánh Nghiệp, Chánh Mạng này; người ta dạy mấy
con thông suốt tất cả những cái này thuộc về nhân quả. Để làm gì? Mấy con thông
suốt rồi ra ai chửi mắng gì, làm gì mấy con không giận hết. Đấy cái đầu của mấy
con bây giờ toàn là Phật pháp ở trong không nó đâu có còn là những cái đầu thế
tục.
Bây giờ cái
sự hiểu biết của mấy con là Thầy nói cái đầu thế tục. À! Khi mà Thầy cho mấy
con học từ cái lớp Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ, Chánh Nghiệp, Chánh Mạng,
khi đó tất cả những gì học của Phật pháp thì cái đầu của mấy con là cái đầu Phật
pháp. Cho nên ai nói gì mấy con không có giận hờn ai hết, đem vàng bạc của báu
cho mấy con không có ham nữa. Mấy con thấy chưa? Cái đầu Phật pháp nó không ham
vàng đâu! Nhưng vì cái duyên nó chưa đủ cho nên Thầy vì vậy mà Thầy chưa có mở
lớp. Mà trước Thầy mở cái lớp Chánh Kiến, Thầy mới dạy có mấy tháng, nhưng nó
có nhiều cái sự kiện làm cho Thầy phải đóng cửa, hiểu không? Cỡ mà hiện giờ mà
cái số người mà được mà Thầy mở lớp cho tới bây giờ đó - lúc đó Thầy còn khỏe lắm,
mà Thầy mở lớp học cho tới bây giờ thì cái số người mà chứng quả A La Hán rất
đông.
(45:01) Bởi
vì bây giờ Thầy gieo dạy mấy con tu tập là mấy con bị mất cái, những cái lớp học,
cái lớp triển khai cái tri kiến mấy con không có. Đọc sách nó không đủ để triển
khai cái tri kiến của mấy con đâu, mấy con hiểu không? Mặc dù sách của Thầy tuy
có viết nhưng nó làm sao đủ mấy con! Cái lớp mà Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh
Ngữ, Chánh Nghiệp, Chánh Mạng. Thầy dạy mấy con Chánh Kiến là nhìn thấy mọi vật
nó như thế nào gọi là Chánh Kiến. Rồi Chánh Tư Duy tức là suy nghĩ như thế nào
gọi là Chánh Tư Duy, suy nghĩ như thế nào gọi là tà Tư Duy. Người ta dạy mình
hay phân rõ bên tà, bên chánh rõ ràng. Rồi Chánh Ngữ cái lời nói của mình như
thế nào gọi là Chánh Ngữ, còn cái lời nói như thế nào là tà ngữ; nói cái lời
nói mà làm cho người khác buồn là tà ngữ; nói cái lời nói không ôn tồn, nhã nhặn,
nhẹ nhàng là tà ngữ; nói to tiếng một chút là tà ngữ mấy con. Cho nên người ta
dạy về ngôn ngữ cho mình cách thức.
(46:03) Rồi
người ta dạy về Chánh Nghiệp là dạy về cái sự sống hằng ngày, cái hành động sống
của chúng ta, đi ra nhổ cỏ, làm cỏ, hoặc là nước rau như thế nào? Cái hành động
gọi là Chánh Nghiệp! Nó không làm đau khổ chúng sanh. Biết đi, biết cách thức tỉnh
giác như nào để mà tránh không đạp lên con kiến, con trùng! Nhổ cây cỏ hoặc làm
cái gì đều là có ở trên cái Chánh Niệm. Nhổ cây cỏ như vậy cây cỏ có đau đớn
không? Mấy con tự hỏi mà, thì chết chóc của cây cỏ có đau khổ không? Mấy con tự
hỏi để rồi mấy con mới thấy được cái Chánh Niệm của cái hành động của Chánh
Nghiệp của mấy con. Cái hành động làm đó đem đến sự đau khổ cho người khác nó
không phải là Chánh Nghiệp. Cầm cái chổi quét mà quét đùa, quét đại; bao nhiêu
con kiến bò lăn, bò nhào; con thì gãy giò gãy cẳng, thì cái đó đâu phải là
Chánh Nghiệp. Chánh Nghiệp cầm cây chổi quét nhẹ nhàng, khi chỗ nào có kiến thì
chỗ đó không quét, rồi lần lượt.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét