231- THUYẾT PHỤC CHA MẸ ĐỂ ĐI TU - THỜI GIAN TU TẬP ĐỂ LÀM CHỦ SỐNG
CHẾT
(38:20) Thành
ra mấy con ở trong gia đình thì dùng tri kiến, như Thầy nói: "Nhân
Quả" có nhiêu đó thôi!
(38:27) Nhưng
mà sau đó sắp xếp cho gia đình cho ổn thỏa, cha mẹ mà không chấp nhận cho mình
đi tu thì mình cũng dùng những cái lời lẽ mình cũng khuyên cha mẹ, cho cha mẹ
biết con đi tu không phải là con khổ hạnh hay hoặc làm cái gì, nhưng mà con, mục
đích con đến đó tập luyện để con làm chủ sự sống chết của mình.
Như thế nào
bây giờ?
Đặt thành vấn
đề như bà mẹ nói: "Mày đi làm gì làm, ở đâu? Mày ở xứ nào cũng được!
Mày đi ra ngoại quốc mày làm, mày đem tiền, có tiền, mày làm giàu làm có thì
tao ở đâu tao cũng chấp nhận, chứ đi tu tao không chấp nhận!".
Thì mình sẽ
thuyết phục cha mẹ mình: Bây giờ đó con đi làm ở đâu, bất cứ chỗ nào thì cha mẹ
cũng thấy rằng con đi làm là đúng; là con làm để con tự lực con sống là đúng;
con không trộm cắp tham lam gì cha mẹ mình rồi, đó là đúng! Nhưng mà cái làm đó
con dù có tiền bạc bao nhiêu đi nữa mà khi thân con bệnh, thì con mướn ai mà chịu
bệnh giùm con? Chắc phải có người nào họ lại họ chịu giùm! Bây giờ ba mẹ thương
con thì ba mẹ cũng không chịu thay thế trước sự đau khổ của thân con được. Cho
nên mục đích đi tu là cái mục đích làm chủ được cái bệnh của con; làm chủ được
sự sống chết của con, cho nên con mới đi tu. Cho nên mà ba mẹ mà cấm không cho
đi tu thì ai chịu cho sự đau khổ này nơi thân con.
Thí dụ như
giờ nó sắp sửa nó muốn tắc thở, nó muốn chết mà nó, đờm nó chặn cô con, con thở
không được, mà bây giờ con không chịu chết thì cha mẹ chỉ còn có lúc bây giờ chỉ
còn có khóc mà thôi chứ không có làm gì mà chết thế cho con được!
Nhưng con đã
tu tập thì bắt đầu con điều khiển cái thân của con, con bảo: "Thở!” là
nó phải thở chứ nó không được nín thở, nó sống! Nó là cái quyền của con, sống
chết trên cái thân của con.
(40:11) Do
cái sự tu tập như vậy ba mẹ thấy đó là lợi ích cho bản thân con. Và nếu mà tu tập
được rồi con cũng về hướng dẫn ba mẹ phải luyện tập cách đó để sau khi ba mẹ
còn muốn sống với các con, thì ba mẹ không có cho nó chết.
Còn ba mẹ muốn
chết nói bây giờ mấy con xúm lại: "Hôm nay ba mẹ già rồi, ba mẹ muốn
chết, các con chuẩn bị hòm, rương hay cái gì đàng hoàng, ba mẹ chịu giờ, ba sẽ
cài vào ở trong cái hòm này, các con khỏi có khiêng bỏ ông đi. Ba sẽ vô trong
đó ba nằm, ba nằm rồi đó, ba hô ba tắc thở thì mấy con đậy nắp lại, rồi khiêng
ra ngoài kia lấp đất lại, có phải dễ dàng không? Để rồi mấy con phải cực khổ!" Nói
như vậy là rõ ràng là làm chủ được cái sự sống chết. Vậy thì ba mẹ vui lòng cho
con tu tập, con tập tu cũng đâu có lâu đâu! Ba mẹ biết rằng từ nhỏ mà chí lớn
con đi học cho đến Đại học, con phải trải qua bao nhiêu năm tháng học để trở
thành con người có kiến thức. Tiểu học bao nhiêu năm; trung học bao nhiêu năm;
rồi lên Đại học bao nhiêu năm?
Còn bây giờ
đi tu có bảy tháng à, còn cao lắm mà con có dở đi nữa là bảy năm. Trời đất ơi!
Bảy năm mà con làm chủ được sống chết, không phải cái thời gian ngắn sao?
Đó là cái thời
gian mà cuối cùng của cái phương pháp tu để làm chủ có bảy năm à, chứ còn một
người mà đã quyết tâm tu, thì người ta bảy tháng người ta làm chủ, người ta làm
chủ được sự sống chết người ta. Phật pháp nó có cái thời gian quyết định của nó
chứ đâu phải là nói tu vô lượng kiếp như Đại Thừa đâu!
(41:49) Trời
ơi, tu vô lượng kiếp! Tôi không biết tôi kiếp nào mà tôi làm chủ. Cho nên cái
mà nói tu vô lượng kiếp là cái người chưa có nắm được pháp; nói lu bù; nói nhiều
tung; nói không đúng. Còn Phật pháp xác định rõ cho chúng ta biết rằng Tứ Niệm
Xứ nó xác định rất rõ cái phương pháp tu, chúng ta trên Tứ Niệm Xứ, bảy ngày, bảy
tháng, bảy năm.
Bây giờ mà mấy
con vào tu, để mà bước vào được Tứ Niệm Xứ là tính cái ngày đầu tiên mấy con
vào thì bắt đầu từ đó Thầy mới dạy các con từ nhân quả. À! Cách thức tu tập để
xả tâm mà ly dục, ly ác pháp, mà lần lượt trong một năm, hai năm mấy con xả tâm
được rồi thì Thầy dạy mấy con cách thức ngăn ác, diệt ác, sanh thiện, tăng trưởng
thiện như thế nào rồi? Rồi lần lượt Thầy mới dạy trên Tứ Niệm Xứ mấy con quán
tâm bất động, thanh thản, an lạc như thế nào? Thì trong suốt cái thời gian đó
thì mấy con phải học tập ly dục, ly ác pháp, thì nó chỉ có sáu năm để học tập để
triển khai tri kiến mấy con hiểu về đạo đức nhân bản - nhân quả. Sau khi sáu
năm đó vừa học và vừa xả cho nên tâm mấy con chỉ sáu năm nó thanh tịnh. Còn một
năm cuối cùng, một năm cuối cùng đó là năm thứ bảy; năm thứ bảy đó người ta dạy
suốt mấy con giữ tâm bất động; mấy con có bảy tháng chứ chưa phải tròn một năm
đâu; trong bảy tháng mấy con đạt được tâm bất động thì mấy con sẽ chứng đạo ở
trong cái năm thứ bảy chứ đâu phải!
Mà chứng đạo
ở trong có bảy ngày mấy con kéo dài cái trạng thái bất động đó là mấy con chứng
đạo, mà nó chỉ nằm ở cái năm cuối cùng là bảy tháng; nếu bảy ngày mà mấy con chứng
đạo rồi coi như là nó bảy năm; chứ sự thật ra nó có sáu năm với mấy tháng mà
thôi, nó đâu phải lâu đâu mà làm chủ được!
Học tu như vậy
mà làm chủ được sự sống chết như vậy Thầy thấy nó quá tuyệt vời.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét