230- TU TỨ CHÁNH CẦN KHI SỐNG TRONG GIA ĐÌNH VÀ KHI NHẬP THẤT
(30:01) Cũng
như Thầy nói cái pháp mà đức Phật dạy chúng ta mà hằng ngày phải siêng năng là
cái pháp Tứ Chánh Cần; Tứ Chánh Cần có nghĩa là bốn sự chuyên cần nhưng chúng
ta chỉ cần chuyên cần một pháp là đủ bốn pháp. Đức Phật dạy ngăn ác, diệt ác, rồi
sanh thiện, tăng trưởng thiện. Mà khi ngăn ác, thì đã ngăn nó thì nó không còn
phát triển được, là diệt chứ gì? Cho nên ngăn mà, đâu có cho nó phát triển ra
được thì nó là bị diệt rồi; mà diệt rồi thì nó phải ở trong thiện pháp chứ sao!
Chứ Thầy có cần phải tăng thiện pháp đâu, phải không? Đâu cần sanh nơi thiện
pháp đâu! Ngăn một cái pháp ác người ta chửi mình không giận thì ngay đó là
mình diệt cái sân của mình rồi; mà diệt cái sân của mình rồi thì phải có sự
thương yêu của mình chứ sao, chứ không lẽ mình diệt cái sân của mình thì mình
ghét người ta nữa thì làm sao gọi là diệt sân. Các con thấy không? Cho nên mình
không cần sinh thiện; mà không cần tăng trưởng thiện nó vẫn có thiện. Bởi vì nếu
mà ngoài cái lòng thương yêu mà để diệt cái tâm sân thì không bao giờ có; cho
nên mình diệt cái tâm sân là phải do cái lòng thương yêu, cho nên thương yêu là
thiện pháp. Các con hiểu chưa? Cho nên mình chỉ cần ngăn nó một cái là nó thực
hiện được cái lòng thương yêu của chúng ta liền tức khắc. Cho nên một cái pháp
tu thôi: Ngăn ác thì nó sẽ có diệt ác, sanh thiện, tăng trưởng thiện đủ; chỉ có
một pháp thôi. Người ta chửi mình, ngăn không cho tâm mình giận thì ngay đó là
thiện pháp nó tăng trưởng được, giải thoát liền. Các con thấy chưa? Cho nên vì
vậy mà cái phương pháp ngăn thì đức Phật dạy cho mình có một niệm khởi; có một
cái điều kiện khởi; có một cái ác pháp tác động vào mình: "Đây là
nhân quả không có gì mà phải giận hờn". Chỉ cần tác ý nhiêu đó là cái
tâm mình nó im re, nó không có giận nữa. Các con nhớ có chuyện gì xảy ra: "Đây
là nhân quả", mà biết nó là nhân quả nó bắt đầu nó không giận, mặc dù
trong gia đình của mình vợ con hoặc người này người kia nói vầy, nói khác làm
cho mình bực mình, nhưng mình nói: "Đây là nhân quả, mình có nợ phải
trả không gì mà phải giận hờn", thấy im re. Không có gì mà giận hờn;
không gì phải sợ; không gì mà la lối hết, thì như vậy là rõ ràng là giải thoát
chứ sao. Các con thấy không? Ngay cái chỗ đó chỉ cần mình tác ý một chút xíu
thôi: "Đây là nhân quả", nhưng nhanh chóng, chứ còn
để chậm chậm nó sẽ tác động nhanh lắm, cho nên tác ý ngay liền: "Đây
là nhân quả", tác ý nhiêu đó là đủ cái tâm sân của mình nó dần xuống
liền tức khắc con; nó dừng lại liền tức khắc. Cho nên mấy con biết cách áp dụng
liền thì đời sống mấy con giải thoát liền, không có gì khổ hết! Đó là Thầy nói
cái chuyện mà mấy con còn sống ở trong gia đình.
(32:48) Còn
bây giờ các con vô trong một trong cái chùa, cái nơi nào? Cái thất các con tu.
Thì cái pháp như lý thì nó cần lắm mấy con, bởi vì từng cái niệm của mấy con khởi
ra mà, từng cái niệm mấy con khởi ra nó sẽ, thì mấy con cũng phải tác ý ra, mấy
con nên tác ý!
Khi mà cái
niệm khởi ra các con nhắc: "Tâm bất động, ở đây không phải là chủ
động niệm nào vô" thì nó sẽ im re, nó không có còn khởi niệm nữa.
Rồi bắt đầu mình ngồi im một lúc cái nó nhảy ra nữa: "Tâm bất động";
rồi bắt đầu nó im lặng hơi cái nó lặng xuống ngủ: "Tâm phải tỉnh
nha, không tỉnh là tao đi Thân Hành Niệm cho mày chết mày chứ ở đó mà mày buồn
ngủ", rồi bắt đầu thấy nó không có nghe lời mình ôm pháp Thân Hành Niệm.
Mấy con đi một vòng hai vòng thấy nó hết buồn ngủ rồi, ngồi lại coi thử coi mày
còn buồn ngủ không? Nó không dám ngủ nữa rồi, nó sợ đi mỏi chân, nó đi mất, thấy
không? Nó khôn lắm, cái tâm nó khôn lắm mấy con. Mấy con cứ ôm pháp Thân Hành
Niệm mấy con đi vòng vòng - vòng vòng mấy con tác ý thôi nó tỉnh bơ. Tao ngồi lại
thấy coi mày còn buồn ngủ không? Thấy nó hết thì mình ngồi mình chơi, chứ tao
điên gì tao đi cho cực thân, có phải không mấy con? Ờ! Bởi vì mình có phương
pháp để đối trị nó thôi mà đối trị nó được giải thoát thì mình ngồi lại mình
chơi chứ điên gì mà mình đi cho nó cực, nhưng mà mày rớ rớ tới, mà tao thấy mày
lừ đừ là thấy mày biết liền à. Thành ra khi mình tu tập rồi coi vậy chứ mình thấy
rõ ràng cái tâm nó sợ; nó sợ pháp Thân Hành Niệm, nó không dám buồn ngủ; mà nó
sợ vọng tưởng; nó sợ mình tác ý nó cũng không dám vô. Tu một thời gian sau tự
nhiên cái tâm nó sợ mấy con, mình bảo: "Cái tâm Bất động,
thanh thản, an lạc và vô sự" chứ nó nghe lời im re; nó bất động;
nó không có nghĩ niệm gì hết; nó ngồi im; nó sợ rồi đó; biết nó đầu hàng rồi.
Thì nếu mày không sợ thì mày ló đầu ra thì tao tác ý; thì tao tác ý mày cũng cực,
mày đâu có ló được, tao có pháp mà tao đâu có sợ! Cho nên nó, cái tâm của mình
nó hiện ra một cái tướng trạng nào đó mình có phương pháp hết rồi, cho nên nó
không dám.
(34:50) Nhưng
mấy con đừng chiều theo nó mấy con, buồn ngủ mấy con chạy đi ngủ thì nó thấy nó
xỏ mũi được cái ông này nó dẫn đi.
Cho nên vì vậy
mà nó có niệm thì mấy con đừng có để nó tương tục cái niệm đó nó kéo dài, rồi
niệm này niệm khác. Niệm tư duy: "Mấy coi, để suy nghĩ chút, để cho mình
biết". Bây giờ nó khởi cái niệm: "Ờ, giờ đọc cuốn
sách của Thầy, Thầy dạy cách thức tu vậy", nó khôn lắm mấy con!
Nó nói: "Mình suy nghĩ về cái phương pháp tu, chứ phải mình vọng
tưởng đâu". Ờ, nhưng mà cái tâm mình nó dụ mình, để coi mình suy
nghĩ cái pháp của Thầy được thì nó sẽ suy nghĩ cái chuyện khác được.
Bây giờ mình
suy nghĩ về chuyện gia đình của mình: "Mẹ mình như thế này thế
kia" mình không dừng đâu, nó lý luận: "Bây giờ cha mẹ
là mình phải hiếu chứ, mình phải suy nghĩ cách mình giúp đỡ bà thế nào, này
kia" nói nghe cũng hiếu hạnh giữ lắm, nhưng nó gạt mấy con đó,
cái tâm của mấy con nó khôn lắm.
(35:49) Còn
cái người mà người ta biết, người ta chụp ngay liền: "Không được
suy nghĩ, giờ này không phải là được cái chỗ mà, mày có suy nghĩ đi chăng nữa
thì mày có giúp được mẹ mày được cái gì không? Mày làm! Mày ở chỗ này là mày làm
cái công việc của tâm bất động chứ không phải làm công việc hiếu hạnh, còn mày
muốn hiếu hạnh thì mày về thành phố đi". Có phải không mấy con? Mình
cũng khôn ngoan với nó, mình phải lý luận dè dặt với nó để mình chặt đứt cái niệm,
cái tâm niệm khôn ngoan của mình nó dễ lý luận; nó dễ làm cho mình sa ngã theo
cái lý luận đó. Cho nên trong cuộc đời tu hành mình phải khéo léo và thiện xảo,
có phương pháp, có cách thức áp dụng.
Thì mới đầu,
thì mình đặt hành tướng, thời khóa để mình giữ gìn cái giờ giấc cho mình nghiêm
chỉnh trong cái giờ. Ngoài giờ đó thì mình cho nó sống tự nhiên. Chứ mình ép
nó, mình mới vào tu, mình không có thời khóa, giờ nào mình cũng tu là sức của
mình chịu không nổi, sức mình làm không nổi đâu, cái sức lực của cái cơ thể của
mình nó không có làm xuể đâu. Cho nên mình tập, bắt đầu mình mới vào tu mình tập
một ngày, mình chia làm bốn thời, mỗi thời một giờ đồng hồ. Mỗi một thời buổi
sáng, ví dụ: Buổi sáng con tu từ bảy giờ đến tám giờ, từ đó con nghỉ con xả ra,
sống bình thường. Còn con nghĩ trong một giờ đó để cho mình kiểm nghiệm từng
cái niệm, từng cái hôn trầm, thùy miên của mình ôm pháp mình dập trong cái giờ
đó, để mình tập hoàn toàn là mình chủ động trong giờ đó. Sau đó mình xả lần…
(37:24) Khi
mình tu tập một tuần lễ hoặc là nửa tháng, mình thấy mình làm chủ được trong mỗi
giờ một buổi thì mình sẽ tăng dần lên; tăng dần lên một giờ rưỡi hoặc hai giờ.
Rồi từng đó mình tu một tháng sau thì mình dần tăng dần lên hai giờ, lần lượt
hai giờ rưỡi rồi ba giờ; cứ tăng dần lên cho đến ba giờ một buổi. Mà ba giờ suốt
trong một buổi mình làm chủ hoàn toàn không còn tâm niệm; không còn hôn trầm
thùy miên xen vào được nữa, thì bắt đầu phá vỡ cái thời khóa của mình luôn.
Nghĩa là tu suốt ngày, suốt đêm luôn không cần thời khóa nữa. Lúc bây giờ là lúc
làm Phật rồi! Còn hồi đó còn làm chúng sanh cho nên mình làm Phật từng giờ, từng
phút. Sau khi làm được rồi thì coi như là không còn, giờ nào cũng làm Phật hết
chứ không làm chúng sanh nữa. Đó như vậy là mình sẽ tiến tới cái sự giải thoát
cho mình, tập từ từ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét