228- NỖ LỰC TU TẬP ĐỂ LÀM CHỦ SANH, GIÀ, BỆNH, CHẾT
(19:22) Cho
nên cứ nỗ lực tu mình thấy giải thoát thực sự, giải thoát cái đời sống của
mình. Đời có gì đâu, mấy con chết mấy con không có mang theo gì hết, bỏ hết đi
mấy con. Không có cái gì mà được mấy con mang theo. Dù có thương cha mẹ cách gì
mấy con cũng không chết thay hay bệnh thay cha mẹ mấy con được hết. Thì mấy con
thương cha mẹ thì đi rước bác sĩ lo thuốc thang, rồi chăm sóc cho cha mẹ mình
thôi; cũng như cha mẹ thương con thì chỉ chăm sóc con cái thôi, còn cái đau hay
cái khổ sở thì con cái mình tự chịu lấy chứ không ai chịu lấy được, đó là nhân
quả của người nào thì phải chịu lấy người lấy mà. Các con thấy không? Không ai
chịu lấy được!
Cho nên
trong cái sự tu tập là cái sự tự cứu khổ mình, cho nên cha mẹ mình nghe nói con
đi tu mà cản, thì hỏi như thế này này: "Khi mà con đau, ba mẹ có
đau thế giùm con được không? Con đi tu đâu có phải con vô chùa con cầu khẩn phù
hộ cho con mạnh giỏi đâu, con không có mê tín đó đâu, mà con tập luyện để con
làm chủ được cái bệnh, khi thân con có bệnh con đẩy lui ra, để con không khổ,
chứ thử hỏi ba nhức cái đầu này khổ không? Hay đau cái bụng này khổ
không?" Khổ chứ! Đau mà! Bệnh đau là khổ chứ đâu phải là không khổ.
(20:38) Thì
già yếu lụm cụm ai giúp đỡ cho mình; rồi phải có con cái; phải đi theo; phải vịn;
phải đỡ; phải này kia; phải ngồi lên ngồi xuống; phải có người giúp đỡ. Vừa
mình khổ vừa những người khác giúp đỡ mình lại khổ; cái khổ này là cái khổ của
người già. Còn bệnh khổ là hẳn rồi. Nếu mà bây giờ bán thân mình nằm đây nè: Về
vệ sinh thì con cháu phải ẵm bồng mình, quá khổ! Ăn uống bây giờ bán thân rồi
không có cầm cái muỗng mà múc cơm ăn được nữa thì con cháu của mình nó phải múc
từng muỗng cơm bỏ vô mình ăn. Mấy con thấy khổ không? Thì cái khổ này ai chịu
cho mình đây? Mà tại sao lại cha mẹ không cho mình đi tu? Phải cha mẹ có chịu
cái khổ này không?
(21:26) "Ví
dụ như con bây giờ, cái thân của con này nó bán thân, nó nằm xuống này, bây giờ
cha mẹ có bán thân giùm con được không? Hay là con phải chịu! Rồi bây giờ nếu
mà con có vợ con, thì nó ẵm bồng, còn không có thì cha mẹ bỏ con được không? Ai
khổ? Con khổ, cha mẹ khổ! Còn con đi tu là con làm chủ được những cái đau khổ
này, sao lại cản con!" Thì cha mẹ nỡ nào cản! “Nếu đau thế được
thì con ở nhà, không đau thế được thì cho con đi”, thành ra cha mẹ phải chấp
nhận thôi. Phải không? Phải chấp nhận thôi!
(22:03) Bởi
vì cái nỗi khổ của mấy con là mấy con bởi vì có thân người là mấy con có khổ. Bữa
nay không đau chứ ngày mai đau, mà bữa nay mấy con chưa già chứ ngày mai ngày mốt
tương lai mấy con sẽ trở thành ông già, bà già, về già khổ lắm mấy con! Các con
có thấy những bà già lụm cụm không? Các con có thấy những cái người già mà người
ta mỗi khi mà mưa gió, lạnh lẽo, trời thay đổi, từng cái khớp xương họ đau nhức
ở trong đó. Mấy con có biết không? Tuổi thanh niên mấy con chưa biết đâu, chứ mấy
ông già, bà già là khổ lắm đó mấy con! Ta nói già là khổ mà, nó đâu để cái thân
yên đâu, trời mưa vầy nó cứ nhức ở trong khớp xương. Trời đất ơi! Mắc mớ gì nó,
bộ mấy ông già bà già điên đi ra mưa sao? Nhưng mà thời tiết thay đổi là cái cơ
thể nó ảnh hưởng rất lớn, nó khổ ghê lắm mấy con!
(22:54) Cho
nên trong cuộc đời Thầy nói được, gặp được Chánh pháp mà Chánh pháp là cái
phương pháp để mình tự làm chủ lấy sinh, già, bệnh, chết. Như hồi nãy Thầy nói
sanh là cuộc sống hằng ngày mà mấy con biết được nhân quả, tri kiến của mấy
con, cái sự hiểu biết mấy con được nhân quả thì mấy con xả, cuộc sống mấy con
không còn đau khổ; không giận hờn; không ham muốn.
Mình cũng
đem sức của mình ra làm làm có được. Nếu mà cái phước của mình có được, mình
làm tiền nhiều thì mình giúp đỡ cho những người bất hạnh trong xã hội chứ không
phải là làm để cho mình làm giàu, làm có để ích kỷ, bỏn xẻn cho mình làm giàu
có để làm gì? Chết có mang theo được đồng nào không? Thế những người mà cả có tỷ
phú vậy, giàu có như vậy mà vẫn cố gắng làm ra tiền chi cho cực, đem tiền đó mà
bố thí cho những người nghèo khổ, giúp đỡ cho người khác. Nó phải có lợi ích
hơn chứ, các con thấy chưa? Giúp cho những người, người ta bất hạnh người ta
không có đủ cơm ăn, áo mặc. Trong xã hội chúng ta rất nhiều người túng thiếu mà
mình có phước; mình gặp may mắn; mình được học hành đến nơi đến chốn; mình có
công ăn việc làm; mình có tiền có bạc; thì mình mới san sẻ cho những người bất
hạnh trong xã hội của mình để họ cùng sống. Và trong khi mình san sẻ như vậy đó
thì cái cuộc sống của mình tại sao mình lại hưởng được những cái phước báu đó?
Tại vì mình biết san sẻ, mình biết bố thí cho nên mình mới hưởng được cái điều
đó. Còn người ích kỷ, bỏn xẻn là Thầy nói: "Người ấy, những người ấy sẽ
nghèo". Bây giờ cái ông đó bây giờ có hàng tỷ bạc nhưng mà ông rất bỏn xẻn,
ích kỉ. Trời ơi! Ông cha ông để lại cho ông hưởng cái gia tài quá lớn, nhưng mà
ông không dám cho ai hết. Mai mốt một trận bão lụt hay hoặc là một cái cơn hỏa
hoạn là thiêu rụi hết, ông trở thành hai tay trắng đó mấy con; nó chưa tới cái
nhân quả đó chứ tới nhân quả đó thì ông còn hai tay trắng đó, cho nên cũng như
mọi người nghèo, thật nghèo. Chứ không phải nói mình bảo vệ được của cải đâu.
Chỉ có cái đức hạnh, cái biết bố thí của mình thì mới bảo vệ được của cải, tài
sản của mình thôi.
(25:03) Cho
nên trong cái cuộc đời của mấy con hiện giờ mấy con còn trẻ khỏe, mấy con còn
tiếp giao bạn bè, rồi những người thân của mình, nhưng thử nghĩ một ngày nào đó
nếu mình không tự tu tập thì chắc chắn mình sẽ đi trên bốn sự đau khổ của kiếp
người sinh, già, bệnh, chết; bốn cái này không thể nào khác. Bởi vì mục đích của
đạo Phật khi đức Phật mà đi tu là có mục đích nhắm vào bốn cái đau khổ này để
giải quyết.
Các con nghe
lịch sử của đức Phật phải không? Khi đức Phật đi ra bốn cửa thành thấy bốn sự
đau khổ đó. Đương là một thái tử; đương là một cái người mà đày đủ giàu sang uy
quyền, thế mà khắc khoải trong lòng của mình làm sao bây giờ đây? Bốn sự đau khổ
này làm sao đây? Cho nên đành bỏ vợ, bỏ con, bỏ cha mình, bỏ cung vàng điện ngọc
đi vào rừng núi để giải quyết bốn sự đau khổ.
Mục đích của
đạo Phật quá thực mấy con, nhắm vào bốn sự đau khổ này để giải quyết, mà khi mà
giải quyết được rồi thì đức Phật mới đem ra truyền dạy cho chúng ta.
Vậy mà truyền
dạy cho chúng ta hiện giờ thì biết bao nhiêu cái giáo pháp khác nó đậy lên làm
chúng ta không biết đường làm sao mà làm chủ sinh, già, bệnh, chết đây. Như đẻ
ra, ví dụ như mấy con thấy: Pháp môn Tịnh Độ đẻ ra Niệm Phật để cầu vãng sanh Cực
Lạc, có cái cõi thế giới Cực Lạc ở đâu đó hạnh phúc lắm, lên đó muốn ăn có ăn;
muốn ngủ có ngủ; muốn hồi nào cái gì có; vàng thì lót ở ngoài đàng; ở chỗ nào
cũng đầy vàng hết; còn hàng rào thì âm nhạc nơi lúc nào cũng ca hát, cũng như
là mấy cái chỗ Karaoke. Đời sống dục lạc ghê gớm, nghe cái cõi dục Cực Lạc thật
sự là dục lạc ghê. Thật sự ra nó diễn tả cái kiểu tưởng tượng ra nơi đó là đầy
đủ để chúng ta tham dục, cho chúng ta càng lớn hơn, để chúng ta ráng Niệm Phật
để được trở về đó. Đó là cảnh tưởng tượng chứ làm sao cảnh thật, có cảnh dục lạc
như vậy mấy con. Trời đất ơi! Cõi Phật mà sao mà đờn ca suốt ngày như vậy, rồi
muốn ăn gì ăn, muốn ngủ thì ngủ, cái gì cũng có hết; muốn ăn thì tự nó hóa ra
mâm cơm đầy đủ thực phẩm, muốn cái gì cũng đầy đĩa. Trời đất ơi! Như vậy là dục
lạc quá. Hơn cả thế gian; thế gian muốn ăn phải cực khổ, ở đó họ không có cực!
Các con thấy không? Như vậy là rõ ràng người ta diễn tả cái cõi giới đó để thỏa
mãn cái lòng dục của con người, chứ đâu phải là có thật cõi đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét