227- TRẮC NGHIỆM NHẬP ĐỊNH - TỪ TRƯỜNG CỦA ĐỊNH - TỪ TRƯỜNG TƯƠNG
ƯNG
(14:58) Cái
đầu tiên mà một cái người mà đủ cái nội lực của ý thức, ý thức lực rồi, thì người
ta thử, người ta trắc nghiệm trên tiến trình tu. Người ta bảo: "Hơi
thở tịnh chỉ ngưng" thì người ta giữ cái tâm yên lặng; thì người
ta cảm nhận thấy cái hơi thở nó bắt đầu thở chậm nhẹ dần dần rồi mất, không còn
có nữa. Rồi bắt đầu mà người ta trắc nghiệm, thì người ta nhờ một vài người,
khi mà ở trạng thái mà không thở rồi, người ta vẫn thấy an ổn, chứ người ta
không thấy có gì hết, vẫn ngồi bất động bình thường như mấy con mà hơi thở
không thở, thì người ta bảo là trong những giờ phút đó đó, có người nào thân
mình thì dặn: "Đến khi mà Thầy nhập định rồi thì con đến con thử
coi cái hơi thở có thở hay không?". Đúng là trên lỗ mũi không bao giờ
có hơi thở nữa, mất tiêu hơi thở luôn; nhưng mà da mặt vẫn hồng hào chứ không
phải xanh; cái cơ thể rờ thì còn ấm chứ không phải lạnh; nhưng mà rờ tim thì
không có đập, mà mạch máu không nhảy; nhưng mà nhiệt độ trong người còn, cái
hay ở chỗ đó, cái hay ở chỗ đó! Nghĩa là khi rờ không thấy đập nữa, mà mạch máu
để chỗ tay vầy mình thấy nó nhảy chứ, còn này không nhảy, đứng hết; toàn bộ cơ
thể đứng hết; hơi thở dừng là đứng hết đó, nhưng mà cái nhiệt độ trong người của
mình không hết. Còn cái người chết lại không thở, lại cái nhiệt độ mất, cho nên
cái người chết mình rờ lạnh ngắt à. Có phải không mấy con? Mà có đi đám ma, rồi
mà có tẩm liệm người chết đó, mấy con biết, rờ cái thây mà cái người chết họ lạnh
ngắt à. Còn cái người mà nhập định, người ta không thở mà cái thân người của ta
ấm, cho nên người ta có thể ngồi một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng không
ăn uống không chết mấy con. Định mà! Người ta nhập định mà, chứ đâu phải là cái
thường đâu!
(16:58) Khi
mà nhập định như vậy đó thì mấy con biết khi mà người ta ngồi thiền nhập định
như vậy thì nó không phải bình thường như mình ngồi vầy đâu mà người khác lại rờ
tay, rờ chân mình được đâu. Khi mà người ta nhập định vậy thì cái từ trường của
định lực nó phủ như một cái lồng kính, mấy con đi… Thí dụ như bây giờ cái sức
định của Thầy nó còn ít. Thí dụ như nó sức định của Thầy nó chỉ có một ngày
thôi, thì coi như là khoảng cách của Thầy thì cỡ chừng hai thước, mấy con đi gần
tới Thầy cách hai thước, mà mấy con đứng lại chứ mấy con vô không được, vô sát
Thầy không được, nó vô hình mà mấy con đi không được, nó như là có cái lồng
kính. Thầy ngồi trong ở một cái lồng kính, cái lồng của từ trường định. Chứ
không phải nói định mà mấy con muốn lại rờ đầu người ta được đâu, không phải
chuyện dễ. Mà nếu mà cái sức định của Thầy ấy, nó có thể ngồi bảy tháng hay sáu
tháng, thì mấy con chỉ đứng ngoài sân kia, chứ mấy con không vô cái nhà này được
đâu. Cái từ trường định nó phủ, nó bảo vệ, cho nên cọp, beo, voi, gấu, rắn, rết,
kiến mà vô cũng không có được, chứ không phải là nói chuyện mấy con không, mà cả
con kiến chui vô cũng không được nữa, nó làm như khít khao vậy nè, nó không có
còn kẽ hở cho con kiến gì chui vô được.
Mấy con thấy
cái từ trường của định của người ta. Cho nên khi mà người ta ngồi vậy cái thân
người ta phóng từ trường. Bây giờ mấy con ngồi mấy con chưa có tu gì hết thì
cái từ trường của cái tâm tham, sân, si mấy con vẫn phóng ra. Tại sao vậy? Tại
vì nó phóng ra cho nên khi người ta vừa nói cái từ trường nó phải vừa nó phát
ra cái lời trái ý mình chứ mình sân lên liền à, bởi vì nó tiếp, nó tương ưng,
nó tiếp nhau liền, chứ nó giận liền à.
(18:48) Còn
cái từ trường thiện mà người ta phóng ra, cho nên vì vậy mà cái người mà từng
tu diệt ngã xả tâm thì cái từ trường thiện nó phóng ra, cho nên do đó mà cái
người mà từ trường ác đụng vô cái từ trường thiện nó bật ra liền, cho nên họ
không có giận. Còn mấy con không tập thì cái từ trường thiện không có cho nên từ
trường ác nó tương ưng nó hút nhau; nó hút nhau thì mấy con giận mau lắm, mấy
con thấy nó thực tế nó khoa học mấy con, chứ nó không phải là không đâu. Cho
nên Thầy nói sống thiện sao mà ác pháp nó vô không được, nó làm tâm mình động
được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét