226- CÁC GIAI ĐOẠN TU TẬP GIẢI THOÁT
(08:23) Nhưng
phải khi mình muốn tu thì đầu tiên mình phải tu ở trong gia đình của mình.
Trong cái gia đình của mình có nhiều người, có mọi người thì trong khi đó mình
dùng tri kiến mình xả từng cái tâm gọi là ly dục, ly ác pháp. Ai nói không buồn
giận; ai làm gì mình thấy biết hiểu chứ không phải mình trơ như cục đá, gộc cây
đâu, hiểu biết hết, nhưng mà mình hiểu cái hiểu của mình để cái tâm của mình nó
không giận hờn, phiền não gọi là ly dục, ly ác pháp.
Khi mình sống
trong gia đình mình đã xả được rồi thì bắt đầu bước thêm một giai đoạn thứ hai
của nó gọi là định. Thì mình đừng có nên ở trong gia đình; ở trong gia đình tu
Thiền Định không có được đâu! Định trong rừng rú nơi yên tịnh, một dưới cội cây
nào đó sống một mình hoặc đến một cái Tu viện xin một cái thất. Vào nhập thất sống
độc cư hoàn toàn 100% phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý. Nghĩa là giữ gìn
con mắt của mình; cái lỗ tai của mình; cái mũi của mình; cái lưỡi của mình. Tất
cả năm cái giác quan của mình đều là giữ gìn hết.
(09:32) Ví
dụ: Như ngồi đây nghe ai nói cái chuyện gì thì kêu cái lỗ tai quay vô,
không có nghe chuyện người ta, người ta nói gì thì kệ người ta. Ờ, thấy ai
ngoài kia đánh lộn cái bắt đầu cứ ngó ra, thì: "Dứt
khoát (09:45) quay vô, không có nhìn người ta, người ta đánh lộn kệ
người ta, ở đây mày không có tham dự chuyện đó, phải nhìn vào trong thân; phải
nhìn vào cái hơi thở!" Thì lúc bấy giờ nó nhìn vào hơi thở, nó cảm
nhận cái hơi thở của nó thì bên ngoài muốn làm gì thì làm. Nó cũng thấy nhưng
mà nó không bị phóng dật ra trước chuyện gì hết.
Thì chúng
ta, khi mà chúng ta vào tu tập thì chúng ta phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng,
thân, ý của mình tức là sáu căn. Ý khởi ra một niệm thì tác ý lôi vào, để nhìn
vào thân của mình; mà nhìn vào thân của mình thì nó thấy cái gì? Nó thấy hơi thở,
hơi thở ra hơi thở vô. Mấy con lắng lại, mấy con để tự nhiên hơi thở ra vô còn
biết hơi thở ra vô đó là cái trạng thái bất động. Nhưng mấy con tập trung cố gắng
ở trong hơi thở, để cố gắng tập trung trong hơi thở, cái tâm tập trung trong
hơi thở thì mấy con bị ức chế ý thức. Còn để tự nhiên thì không bị ức chế. Nó
có hai phần khác nhau mấy con, cái biết (nghe không rõ) khác nhau.
(10:42) Cho
nên khi mấy con biết được Phật pháp mà không tu thì uổng một kiếp người. Tại
sao vậy? Tại sinh ra làm người rất khó. Đức Phật nói được thân người là khó mà,
mà gặp chánh pháp còn khó hơn. Các con biết bây giờ, hiện giờ pháp nó rất nhiều,
trong Phật giáo thôi nó cũng rất nhiều pháp chứ không phải là một pháp; mà cái
pháp nào mà làm chủ sinh, già, bệnh, chết thì cái pháp đó mình chưa biết. Người
ta bảo mình Niệm Phật để cầu vãng sanh; để được sanh lên Cực Lạc thì mình hay vậy,
mình cũng cố gắng mình tập tu cho nên mình niệm. Nhưng mà biết có cõi Cực Lạc
thật hay không? Chưa chắc có ai đã đi tới đó mà về, cho nên mình chỉ… Người ta
dạy sao mình tin vậy. Rồi có người dạy mình bảo rằng niệm Thần chú nó sẽ được
cái này hoặc được cái kia, mình cũng cố gắng mình niệm những câu chú: À, như
chú Bạch Y Đại Sĩ, như chú Quan Thế Âm đó, để cứu khổ cứu nạn cho mình thoát ra
khỏi tai nạn này kia. Thì mình cũng ráng để… bởi vì đời mà, có nhiều cái khổ: Bệnh
khổ, rồi là tai nạn, v.v… Thì mình muốn cho nó thoát nạn thì mình phải cố gắng
mình tập luyện, tu tập những cái Thần chú đó để cho có cái lực, oai lực của Thần
chú gia hộ cho mình thoát ra những tai nạn bệnh tật, thì mình cố gắng. Nhưng mà
những cái điều đó hoàn toàn nó nằm trong cái tha lực chứ không phải tự lực.
Còn ở đây
mình tự lực. Thì giờ đầu Thầy nhức này, à Thầy mới, bây giờ mình tự lực để đẩy
lại cái đau đầu của mình ra: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc và
vô sự. Hôm qua cái đầu nó không đau bữa nay nó đau, mặc mày tao không sợ đâu,
tao ở chỗ cái tâm bất động". À! Mình nhắc nhở cái ý chí của mình
cho nó vững mạnh thì nó đau mặc nó đau, thì mình cứ tác ý: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc và vô sự" rồi nó yên lặng mình sẽ
thấy hơi thở ra hơi thở vô, khi nào mà mình chỉ còn duy nhất có hơi thở mà
không thấy đau đầu là cái bệnh đau đầu nó đi mất rồi, cứ ôm chặt là cái bệnh
đau đầu đi mất rồi. À con thấy nó hay như vậy! Nhưng mà trước khi mình bị đau
đó thì mình đã tập rồi, mình tập ở trong cái tâm bất động đó rồi.
(12:49) Mà
muốn ở trong cái tâm bất động thì mấy con phải tập luyện ở trong gia đình của
mình mọi mọi cái đều là ly dục, ly ác pháp. Ai nói gì cũng không giận, không buồn,
không phiền gì hết, thấy toàn là nhân quả. Chuyện xảy ra cho mình buồn phiền,
giận hờn, lo lắng, ham muốn đều là nhân quả hết thì mình mới xả ra. Cho nên do
mình thấy nhân quả đúng thì mình xả ra hết, mà mình xả ra hết thì cái trạng
thái tâm mình nó thanh thản, an lạc và vô sự. Mà khi nó thanh thản an lạc và vô
sự rồi thì mình vào ở trong một cái thất nơi yên tịnh, không tiếp giao ai để
mình phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình cho nó thanh tịnh hoàn
toàn. Khi mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình phòng hộ được rồi thì cái hiện
tượng mà Thầy nói cái tâm bất động nó rõ ràng hơn: Ngồi đâu nó yên lặng, không
thích nói với ai; không bao giờ nó phóng ra ngoài; ai nói gì thì nói, nó không
lưu ý bên ngoài một cái điều gì hết, thì nó, lúc đó là mình sắp sửa chứng đạo.
Lúc sắp sửa
chứng đạo, thì mình sẽ xin một vị Thầy cho mình một cái thất mình ở riêng, mình
không ở chung với bất cứ một người nào, rồi đúng giờ thì mình đi ôm bát ra mình
khất thực. Mình qua cái sự oai nghi tế hạnh người ta dạy cho mình đếm một cái
bát như thế nào? Mình ăn uống như thế nào? Để cho cái tâm mình nó ở chỗ nào? Chứ
không được mà ra đó còn đi lựa, ờ bữa nay canh hay hoặc là rau ăn, hay là cho bổ
nữa thì cái này không được, còn phóng dật; còn lo nghĩ cái ăn uống thì không
nên. Người ta dạy cho mình cách thức oai nghi, thì ít ra thì mình phải giữ cái
tâm bất động mình như thế nào? Đến khi mình sớt cơm mình giữ tâm bất động ở chỗ
hành động mình như thế nào? Người ta dạy đến cái mức độ mà luôn luôn cái tâm bất
động của mình trong những cái hành động của mình hằng ngày. Khi mình giữ trọn hết
rồi, thì trong vòng bảy ngày đêm thì chứng đạo.
Chứng đạo
không phải là mình phóng hào quang hay tăng hình, biến hóa mà chứng đạo có
nghĩa là mình làm chủ được cái sống chết của mình, mình muốn chết hồi nào thì
mình bảo hơi thở tịnh chỉ ngưng là nó sẽ ngưng ngay.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét