225- PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý DẪN TÂM VÀO BẤT ĐỘNG
(04:49) Bây
giờ mấy con ngồi lại, mấy con thấy cái tâm mình nó có yên không? Không yên! Cho
nên muốn nó yên thì bắt đầu đức Phật mới dạy cho mình, bởi vì mình là cái tâm
đang đau khổ. Mà muốn cho mình đi ra khỏi cái sự hiểu biết cái tâm không còn
đau khổ nữa thì đức Phật dạy chúng ta cái pháp Như Lý Tác Ý, như cái lý giải
thoát đó mà tác ý để dẫn dắt cái tâm của mình. Cho nên đức Phật nói: "Ý
làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp". Ý là ý thức, cái sự
hiểu biết của chúng ta đừng có dẹp nó. Cho nên các cái nhà mà dạy chúng ta tu
hành để dẹp cái ý thức của chúng ta đừng có cho nó nghĩ ngợi, ngồi nhiếp tâm niệm
Phật chứ đừng có vọng tưởng cái đó là cái sai, không đúng!
(5:31) Đức
Phật dạy mình ly dục, ly ác pháp chứ không phải dạy mình diệt ý thức. Cho nên
chúng ta không có diệt ý thức, mà triển khai cái ý thức của chúng ta càng hiểu
biết rộng lớn theo con đường giải thoát thì chúng ta được giải thoát. Mà khi được
giải thoát nó hết tham, sân, si rồi. Bởi vì cái tri kiến, cái hiểu biết của
chúng ta nó biết đúng cho nên nó không còn tham, sân, si; mà nó không còn tham,
sân, si thì nó ở trong trạng thái bất động, nó yên lặng mấy con. Ai mà ngồi bất
động, mà khi bất động rồi thì chúng ta thấy nó có đủ cái sức lực của nó.
Nhưng bây giờ
mấy con ngồi một phút, các con bất động nó cũng khó lắm, một phút thôi chứ chưa
nói gì nhiều. Mà nếu mà mấy con ngồi một giờ, hai giờ mà bất động thì tuyệt vời
rồi, có bệnh mấy con đuổi đi được rồi đấy. Còn bây giờ mấy con trong một phút,
nửa phút hay hoặc là hai ba phút mấy con cố gắng mấy con tập trung, mấy con
nương vào hơi thở hít vô, thở ra để cho còn đừng có vọng tưởng thì trong đó có
bị ức chế. Cho nên do như vậy nó chưa phải đúng pháp, chưa đúng pháp! Còn mấy
con ngồi tự nhiên mà nó bất động, thì cái cơ thể của mấy con nó đau gì nó cũng
đau không được; nó đau không được bởi vì nó bất động rồi nó còn đau ở chỗ nào
được không? Mà nó đau được là nó còn động. Có phải không? Mấy con nghe chữ bất
động là cái người ta lại người ta nói, mình đang ở trong một cái trạng thái bất
động có người khác lại quất mình như thế này không thấy đau nữa, mà mấy con thấy
đau thì mấy con bị động. Cho nên khi mà mấy con lặng sâu vào cái chỗ bất động của
cái tâm bất động mấy con thì mấy con sẽ không còn cảm giác thấy cái đau đớn ở
bên ngoài, nó rất tự nhiên mà hồn nhiên lắm! Nhưng mà đằng sau nó có cái trạng
thái gọi là hỷ lạc hay là khinh an của cơ thể mấy con, nó phủ trùm cái từ trường
đó cho nên không ai động đến thân con được, làm cho con đau khổ. Đó là một cái
sự tu tập, chứ không phải là khi không mà có được.
(07:28) Nhưng
hiện giờ chúng ta làm sao? Đức Phật nói: "Có Như Lý Tác Ý lậu
hoặc chưa sanh sẽ không sanh mà đã sanh thì bị diệt." Có Như
Lý Tác Ý mà, có như cái lý đạo mà tác ý: "Tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự" thì mấy con ngồi yên một chút xíu mấy
con lại tác ý nữa. Mà tác ý cho đến khi mà cái tâm của mấy con không còn cái niệm
nào; không còn buồn ngủ hôn trầm, ngồi suốt ngày đêm cũng không thấy buồn ngủ
hôn trầm; không thấy gì hết đó là tâm bất động thật sự. Nó còn buồn ngủ thì nó
chưa phải là bất động; nó còn mê mờ; mà nó còn thấy có niệm thì nó cũng chưa có
bất động; mà nó còn thấy điều này hay hoặc là thế kia, cảm giác nọ thì cái đó
cũng chưa bất động. Nó bất động là nó hoàn toàn im phăng phắc thì mới là bất động.
Nhưng thành ra, tuy rằng nói thì như vậy nhưng mà tập tu nó có thời gian nó mới
có bất động được, chứ không phải là muốn bất động là bất động.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét