224- HỌC TẬP TRIỂN KHAI TRI KIẾN ĐẠO ĐỨC NHÂN BẢN - NHÂN QUẢ ĐỂ TÂM
BẤT ĐỘNG
(00:00) Trưởng
lão: Mình phải chấp nhận, mình vay mình trả thì có gì đâu. Đã mình nợ người
ta bây giờ gặp người ta trả mình, người ta nói nặng nói nhẹ mình có gì mà phải
buồn phiền. Mình trả nợ, mà lại giận hờn người ta nữa thì nó lại chồng thêm nợ
nữa là sao?
Cho nên tất
cả những cái này đức Phật dạy mình rất là kỹ, mình cần hiểu và cần thông suốt
được nhân quả. Cho nên những bộ sách mà dạy về đạo đức nhân quả thì mấy con mới
bắt đầu. Mà vô tu tập thì mấy con triển khai cái sự hiểu biết của mình về đạo đức
nhân bản - nhân quả. Thì khi mà đạo đức nhân bản - nhân quả thì nó cụ thể, nó
không có những cái khó khăn, nó thuộc về năm giới luật của Phật, nó không có gì
hết.
Năm giới luật
tức là cái giới thứ nhất đức Phật dạy mình cái giới thì nó là giới luật. Thì dạy
mình không nên sát sanh, khuyên mình không nên sát sanh chứ không phải cấm, mà
nói giới cấm thì không đúng, đức Phật khuyên thôi chứ còn cấm mình, làm sao cấm
người ta, mình có quyền gì mình cấm. Nhà nước thì có quyền còn cấm, người ta
còn phạm hết, huống hồ là đức Phật. Cho nên khuyên không nên sát sanh vì sát
sanh nó mang theo những cái hình ảnh ác, nó làm cho mình khổ, bởi vì nhân nào
quả nấy mà, nó làm cho mình khổ. Không nên tham lam trộm cắp, khuyên mình không
nên làm theo những điều đó.
Thì dạy cho
mình năm cái giới căn bản đó, tức là năm cái đức. Mà cái giới không nên sát
sanh là Đức Hiếu Sinh, cái lòng thương yêu. Thì mấy con đọc cái bộ sách "Lòng
Thương Yêu" hay đạo đức thương yêu mà vừa rồi Thầy có ra một cái
tập mà nó chỉ có mấy cái mẩu chuyện để mà Thầy nói lên cái lòng thương yêu tức
là nói về cái giới luật, cái giới sát sanh đó mấy con.
(01:47) Mà
mấy con đọc cái đó thì mấy con thấy nó thấm thía lắm. Một cái lòng thương yêu của
mình, mà chính cái lòng thương của mình; mình mới xả; mình mới tha thứ những
cái lỗi lầm của người khác. Người ta lỡ to tiếng với mình thì mình tha thứ
thương yêu họ, họ vô tình họ tạo những cái nhân, nhân ác đó. Cho nên mấy con học
đạo đức; mấy con hiểu rồi; mấy con sống thấy nó cũng giải thoát rồi. Nó thực tế
trong cuộc đời sống của mình, nó có gì đâu!
Nhưng mấy
con nghiên cứu, mấy con sống. Rồi mấy con được tham dự vào những cái lớp học đạo
đức, mình phải học thôi? Chẳng hạn mấy con chưa biết chữ thì mấy con học, mấy
con mới biết chữ. Rồi từ tiểu học, rồi lên trung học, rồi Đại học thế mấy con với
kiến thức của mình, mình phải học. Càng ngày càng học thì cái kiến thức của
mình nó càng nhuần nhuyễn, càng nhiều hơn. Do đó thì Phật pháp nó cũng nhiều,
nó triển khai cái sự hiểu biết của con người, lấy cái tri kiến, cái hiểu biết
đó mà làm cái sự giải thoát.
Tại vì từ
xưa đến giờ mình hiểu theo một cái lối mòn; cái lối giận hờn; cái lối phiền
não; cái lối tham đắm; cái lối tham, sân, si. Tại vì mình hồi nào tới giờ cha mẹ
sinh ra cứ hướng dẫn cho mình cái kiểu: Ông bà dạy làm sao thì tôi cũng làm vậy.
Có phải không? Chứ phải mà sanh mình ra trong một cái môi trường mà cha mẹ, hay
là dòng họ, cô bác, bà con, xung quanh chòm xóm không người nào chửi lộn người
nào; không giận hờn gì hết chắc là mình cũng là người tốt rồi. Thì đạo Phật đâu
có cần gì, cần thiết nữa đâu! Các con hiểu không?
Đạo Phật ra
đời là tại vì chúng ta đi nhầm cái lối; nhầm cái đường; cái đường đau khổ, cái
sự hiểu biết đau khổ. Cho nên đạo Phật ra đời dạy chúng ta có cái hiểu biết để
không còn đau khổ, cái mục đích như vậy mà. Cái hiểu biết đau khổ và cái hiểu
biết không đau khổ. Cho nên hôm nay chúng ta học để chúng ta hiểu biết cái
không đau khổ; từ cái không đau khổ đó nó sẽ có cái tâm bất động, cái tâm yên lặng.
(03:39) Bởi
vì mình không đau khổ thì đâu có phiền não; đâu có nghĩ ngợi; đâu có nhiều
tung; đâu có lo lắng; đâu có buồn phiền; đâu có ham muốn cho nên nó có cái tâm
yên lặng. Cái tâm yên lặng đó là cái tâm bất động; mà cái tâm bất động đó thì
nó có đủ cái lực; cái lực của nó để nó làm chủ được sự sống chết cho chúng ta.
Vì vậy hôm
nay chúng ta trong cái sự truyền thừa, chúng ta bị truyền thừa cái sự hiểu biết
đau khổ; hiểu biết giận hờn; hiểu biết ham muốn; hiểu biết thấy cái nhà kia đẹp,
cái nhà tốt thì chúng ta ham theo. Chứ thấy khi cha mẹ, ông bà của mình sinh
mình ra mà dạy mình: "Cái nhà tốt đó là cái khổ đau đó con".
Phải không? Dạy cho mình biết mình đừng có ham, tiền bạc là khổ cực, mình chỉ tập
sống như thế nào?
Do đó, từ đó
mình sống trong cái môi trường giải thoát rồi thì nó sẽ được giải thoát. Và được
giải thoát thì cái tâm sẽ hằng ngày ngồi nó không ham muốn; không giận hờn;
không buồn phiền thì cái tâm nó sẽ yên lặng; nó yên lặng; nó bình tĩnh yên lặng.
Còn bây giờ cái tâm mình nó không yên lặng được chút nào; ngồi nó lo nghĩ cái
này; nó nhớ cái kia; nó thương cái nọ; nó đủ thứ nhiều tung.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét