221- SO SÁNH TRI KIẾN GIẢI THOÁT VÀ TUỆ TAM MINH
(57:30) Phật
tử: Kính bạch Hòa Thượng mà cái Tam Vô Lậu Học là Giới Định Tuệ đó, là
tức là giới sanh định, định sanh tuệ. Rồi cái con đường nó đi như vậy, nhưng mà
có khi nào là giới sanh định, định sanh tuệ, rồi tuệ lại đi cái vòng tròn là nó
có cái tuệ thì cái giới của mình nó cũng được giữ được.
Trưởng
lão: Không có con.
Phật tử: Không ạ?
Trưởng
lão: Nó không có.
Cái tuệ mà cái tuệ mà giới sanh định, định sanh tuệ, cái tuệ đó là tuệ Tam Minh
con, chứ không phải là tuệ-trí tuệ, tri kiến giải thoát đâu.
Bởi
vì, tri kiến giải thoát nó thuộc về ý thức, còn cái tuệ kia nó thuộc về
tâm thức rồi. Cái tuệ mà Tam Minh để nó nó quan sát lại cái lậu hoặc của
nó, nó diệt lậu hoặc của nó Lậu Tận Minh đó, nó đạt đến cái cái Lậu Tận Minh.
Đó là cái tuệ của Tuệ Như Ý Túc rồi. Tức là cái tuệ thần thông rồi, chứ không
phải là tuệ thường đâu, tuệ không có không gian và thời gian. Còn cái tuệ mà
tri kiến giải thoát của mình đó là cái tuệ nó có không gian và thời gian, nó
thuộc về ý thức.
Cho nên, đạo
đức ở đâu, giới luật ở đâu thì nó có cái hiểu biết ở đó, nó giữ gìn cái cái giới
luật đó, nó nghiêm chỉnh thì nó ly dục ly ác pháp ở đó. Cho nên, nó quét sạch
cái vô minh, cái vô minh của nó ở đó, vì vậy cho nên hoàn toàn nó quét
sạch vô minh bằng cái tuệ của ý thức, chứ không bằng tuệ Tam Minh, tuệ Tam
Minh chỉ nó thực hiện ở trên cái thần thông thôi, tức là tâm thức của nó chớ
không phải ý thức.
(58:39) Cho
nên, giới sanh định, định sanh tuệ, cái cho tuệ này nó phải là tuệ của của Tam
Minh rồi, chớ nó không phải tuệ của của giới luật. Mà tuệ của giới luật đó thì
ngay từ đầu chúng ta sống giới luật là chúng ta phải có cái cái sự hiểu biết,
cái sự hiểu biết để giúp cho chúng ta giữ gìn giới luật để ly dục ly ác pháp,
thì cái tuệ này nó mới là tuệ mà minh và quét sạch vô minh.
Còn cái tuệ
kia, cái tuệ mà Tam Minh đó, để nó xác định được cái cái mầm mà tái sanh luân hồi,
cái lậu hoặc nó còn hay là không còn. Cho nên, vì vậy mà khi cái tuệ mà Tam
Minh đó, nó Lậu Tận Minh đó, nó thực hiện xong rồi, nó nhìn lại, nó mới thấy,
nó thấy Tứ Diệu Đế đó Khổ - Tập - Diệt - Đạo nó như thật. Còn mình bây giờ mình
nghe nó khổ, nhưng mà sự thật ra mình biết khổ chứ mình không thấy như thật,
cho nên vì vậy mình chưa có nhàm chán. Còn người ta, người ta chừng đó người ta
nhàm chán cái sống này lắm, cái sống của thế gian lắm, người ta nhàm chán, người
ta bỏ, người ta đi tu. Cho nên, vì vậy mà khi nghe đức Phật thuyết giảng xong
mà khi người đó có cái tuệ, cái tuệ Tam Minh đó, thì ngay đó họ nhàm chán cái
cuộc sống này, cuộc sống này họ thấy giả lắm, không có thật, khổ đau, người ta
thấy như thật. Còn mình thấy đó, nó thật khổ đó, mình biết khổ đó, nhưng mình bỏ
không có được, mình bỏ không có được. Thí dụ như bây giờ, mình thấy vợ con là một
cái nhân quả, một chùm nhân quả khổ nhưng mình không có bỏ được. Còn cái người
mà người ta có tuệ Tam Minh rồi người ta bỏ, người ta dứt bỏ được. Mà người ta
bỏ bằng một cái trí tuệ của người ta, người ta giúp vợ con thấy được cái khả
năng của người ta là ở chỗ nào, để cho vợ con hướng vào cái hướng đó. Thí dụ
như người ta sử dụng một cái thần thông mà hàng phục được vợ con thấy rằng, người
chồng mình tu đến chỗ này thì mình nên theo chồng mình hơn là mình đắm đuối thế
gian, chớ người vợ đâu có muốn xa người chồng. Cho nên khi nghe người chồng tu
là người ta buồn lắm, người ta khổ lắm, người ta muốn cho vợ chồng được sum họp,
phải lo lắng, phải trên cuộc sống để lo cho mấy đứa con, mà bây giờ người chồng
bỏ đi tu là người ta đau khổ lắm. Vì vậy mà người chồng phải thực hiện cái thần
thông. Mà khi cái tuệ Tam Minh người ta có người ta thực hiện được, còn mình chưa
có tuệ Tam Minh lấy gì mình thực hiện được. Thành ra làm sao mình khắc phục được
vợ mình, thì chỉ còn bằng cách là mình giải quyết, giải quyết bằng cái đạo đức,
sống cho đúng cách.
(1:01:03) Cho
nên có hai phần tuệ, nó rất rõ ràng, đó là tuệ, tuệ của Tam Minh nó khác. Cho
nên mình thấy tuệ này làm sao giải quyết thiền định được? Nó không có giải quyết,
bởi vì nó giải quyết cái lậu hoặc tận cùng nó thấy thôi, chứ nó không có giải
quyết gì được, cái tuệ đó nó không có tu mà để nó phá đi cái không gian và cái
thời gian, nó không còn trong không gian và thời gian, thì cái tuệ đó là cái tuệ
Tam Minh rồi.
(1:01:29) Còn
cái tuệ mà giới luật á, cái trí tuệ đâu mà giới luật đó đó, cái tuệ đó nó mới
phá nó mới phá được cái cái vô minh của mình, nó làm cho mình không có phiền
não, đó cái tuệ đó là cái tuệ vô lậu đó.
Còn cái tuệ
kia là cái tuệ diệt lậu, cho nên mình diệt lậu, Lậu Tận Minh đó, cái minh nó là
cái lậu tận, nó diệt lậu tận. Còn cái này mình ly, mình ly cái lậu hoặc, cho
nên cái trí tuệ này là nó ly cái lậu hoặc nó quét sạch cái vô minh, cái minh ở
đâu thì nó quét sạch cái vô minh ở đó, thì cái tuệ này nó là minh.
Như hồi nãy
Thầy nói cái sự hiểu biết của mình nó cộng với cái giới luật của Phật, nó là
minh. Mà minh thì tức là ác pháp nó không xâm chiếm được nó, cho nên cái tâm nó
thanh tịnh hoàn toàn, nó ly dục ly ác pháp.
Cho nên, cái
Sơ Thiền chứ nó đặc biệt lắm mấy con, nó quét sạch vô minh đó, chứ nó không phải
quét sạch lậu hoặc. Nó quét sạch vô minh, nó ly à, chứ nó chưa có quét, nhưng
mà tới Lậu Tận Minh, nó mới là lậu tận, nó diệt tận mà, nó không có còn lậu hoặc.
Cho nên, nếu mà mình tu tới Sơ Thiền, mà mình không tiếp tục tới, thì nó khi
mình tiếp duyên, nó làm sống lại hết, nó ly mà, nó chưa có chết nó mà, cho nên
mình đụng ra cái bắt đầu nó bị rung. Nó có minh đó, nhưng mà cái minh đó là phải
ở trong hoàn cảnh nào, chứ mình xông pha ở trên cái đống rác là mình bị nhiễm ô
ở đống rác liền. Còn cái Lậu Tận Minh nó quét sạch, tức là nó diệt rồi, cho nên
vì vậy mình có nằm trên đống rác cũng không ô nhiễm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét