220- THỜI GIAN TỐI ĐA NHẬP TỨ THIỀN
Cho nên khi
mà nhập định, mà cái trạng thái định mà nó ngồi suốt thời gian mà nó bung ra
đó, là lúc bấy giờ Thầy chưa có biết định cái thời gian để mà cho nó xuất, cho
nên khi mà nó hết, nó quá cái mức của nó, nếu mà nó hơn cái thời gian đó, thì
Thầy coi như Thầy phải bỏ cái thân. Thí dụ như bây giờ nó 49 ngày, thí dụ như vậy
49 ngày là nhập cái Tứ Thiền, cái sức của Thầy nó chịu đựng 49 ngày. Trên 49
ngày, một giờ nó cũng bị hoại diệt nữa. Hễ nó còn ở trong định nó hoại diệt.
Cho nên tới đó nó phải tự nó bung ra, nó bung ra để nó bảo vệ cái sự sống của
cái thân nó, vì cái sức định của nó, nó không có hơn được cái thời gian đó. Cho
nên khi đó, ở trong cái định đó, tới cái cái số thời gian đó, nó hết sức rồi,
nó bung ra, thì nó bung ra nó quặt cái chân của Thầy, nó đúng lúc làm cho Thầy
tỉnh lại, cho nên nó xả được về. Chứ không khéo nó không bung ra thì kể như người
ta chôn Thầy luôn rồi, con hiểu chưa? Mà nó định kỳ, bởi vì Thầy hồi đó, Thầy
chưa có biết dùng cái pháp hướng, bởi ai dạy mình? Cho nên sau này Thầy rất sợ,
Thầy rất sợ là nếu mà không nhắc.
(56:09)Thí dụ
như bây giờ Thầy muốn nhập cái định mà Tứ Thiền đi, Thầy bảo: "Bây giờ,
phải tịnh chỉ hơi thở, cái tâm phải tịnh chỉ hơi thở, ngưng đi. Nhập
một tuần lễ", Thầy dặn nó trước như vậy đó, rồi Thầy vô, rồi bắt đầu
cái hơi thở nó ngưng, cái Thầy nhập Tứ Thiền. Nó kéo dài đúng một tuần lễ, tới
cái giờ phút mà Thầy nhập đó, nó ra liền, tức là nó bung ra liền, nó tác ý ra
liền.
Còn nếu mà
Thầy không dặn, nó đi luôn, nó đi luôn cho đến khi cái sức của nó không còn giữ
được cái thân nữa, nó phải bung ra thôi, nó bung ra để nó giữ cái thân nó. Mà nếu
mà nó đi luôn nữa là kể như nó hoại diệt thân. Cách thức đó như vậy, nhưng mà hồi
đó, Thầy chỉ trả lời chung chung là Thầy nhập định tới khi chân bung ra chớ
không có nói, mà chỉ chia chẻ ra cái thời gian tu pháp này, thời gian tu pháp
khác. Nhưng mà Thầy biết rằng, trong sáu tháng mà dùng cái pháp Như lý Tác Ý,
nó có đủ cái nội lực.
Chứ còn cái
kia nó rớt trong cái định tưởng rồi, nó cứ hiện thần thông, nó hiện ra hào
quang, hiện ra ánh sáng, âm thanh đồ này kia nó nghe đó, nó cứ lăng nhăng ở
trong cái thế giới đó, thành ra nó không ra được trong cái thế giới tưởng.
Còn cái này,
mình dùng cái ý thức mình đi vào, rồi mình vào cái tự cái tâm mình nó ly dục ly
ác pháp, nó thanh tịnh đó, nó không có còn ác pháp nữa, nó không còn dục nữa,
nó thanh tịnh. Cái tâm nó không tham, sân, si, thì bắt đầu nó quay vô nó định,
thì Thầy ra lệnh cái bắt đầu nó tịnh chỉ, nó ngưng. Ra lệnh nó nhập Nhị Thiền,
ra lệnh nó nhập Tam Thiền, ra lệnh nó nhập Tứ Thiền, nó đi vô thiền định. Chừng
mà nó bung ra rồi đó, thì nó mới thấy được là mình mới ra, chừng đó mà khi nó
ra rồi cái hướng Tam Minh chỉ trong vòng một thời gian mấy tiếng đồng hồ là nó
xong, nó nhanh. Cái tâm lực nó mạnh lắm, đủ sức.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét