450- 2.2- PHÁP PHẬT LÀ PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý
(29:57) Hầu
hết các tôn giáo đều dạy chúng ta cách thức để dừng ý thức bằng cách tu tập để
không cho ý khởi niệm, điều đó sai. Tâm bất động có nghĩa là không động trong
ác pháp nhưng vẫn có ý thức hoàn toàn, vẫn có tầm tứ, vẫn có suy nghĩ hoàn toàn
chứ đâu phải là không biết suy nghĩ. Chúng ta tu để diệt ý thức chúng ta để trở
thành cây cỏ, đất đá hay sao. Cho nên những điều chúng ta tu tập mà các kinh
sách đã dạy chúng ta tu thiền Tịnh Độ đều là sai quý vị. Tại sao dạy chúng ta
niệm Phật, bảy ngày nhiếp tâm bất loạn? Bảy ngày niệm có câu duy nhất tức là
dùng câu niệm Phật để ức chế ý thức của chúng ta, để gọi rằng chúng ta sẽ thấy
được Phật Di Đà và Chư Bồ Tát, điều đó làm chúng ta bị lạc vào trong Tưởng thức.
Khi dừng ý thức của chúng ta suốt bảy ngày do câu niệm Phật thì thế giới Tưởng
hiện ra, thì cõi giới Cực Lạc Di Đà là cõi giới tưởng chứ làm gì có! Cái đó
chúng ta thấy rất rõ rồi. Mà phương pháp dạy chúng ta để lọt vào trạng thái Tưởng
của chúng ta hoạt động chứ đâu có gì khác hơn. Cho nên trong sự tu tập thì phải
tu tập đúng, không được diệt ý thức.
(31:24) Kinh
Pháp Cú Đức Phật dạy rất rõ: “ Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các
pháp”, tại sao chúng ta lại diệt nó? Muốn giải thoát thì phải có ý thức chứ,
cho nên pháp Như Lý Tác Ý đức Phật đã dạy chúng ta rất rõ ràng: “Có Như
Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt”. Lậu hoặc
có nghĩa là sự đau khổ, có Như Lý Tác Ý đau khổ sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị
diệt. Ví dụ bây giờ mấy quý Phật tử ai cũng có thân biết rằng bữa nay không đau
chứ ngày mai, ngày mốt sẽ bệnh tật, sẽ đau bệnh. Chắc chắn là thân chúng ta sẽ
có đau bệnh chứ không tránh khỏi. Nhưng hôm nay chúng ta cứ sống để mà giữ tâm
bất động, tác ý: “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” rồi
im lặng để xem coi sự bất động được kéo dài bao lâu.
Một giây, mười
giây, ba mươi giây, một phút, hai phút rồi có một niệm tác ý trở lại. Khi có một
niệm thì chúng ta lại tác ý: “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự,
tất cả các niệm đi”, đuổi các niệm đi. Bây giờ còn lại Tâm Bất Động, rồi bất
động được bao lâu, chỉ trong vòng năm giây, mười giây, một phút thì lại có một
niệm khác. Bởi vì những niệm đó là chúng ta đã huân, đã huân những niệm cho nên
những điều mà chúng ta đã tạo ở trong tâm chúng ta, đã lưu trữ trong tâm chúng
ta quá nhiều nghiệp. Cho nên từ đó nó cứ phóng xuất ra hoài và chúng ta cứ bền
chí, kiên trì để mà tác ý đuổi. Mỗi niệm tác ý là làm vơi bớt trong tàng thức của
chúng ta giảm đi và ngày ngày chúng ta tác ý mãi. Cái kho tàng thức chứa những
nghiệp của chúng ta bị vơi sạch, không còn thì không còn nghiệp nữa. Chứ chúng
ta đâu có diệt ý thức, ý làm chủ mà, cho nên chúng ta tác ý mà, chúng ta tác ý.
Các con thấy rất rõ: “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, cái gì nói đó,
ý chúng ta chứ. Cho nên ý điều khiển miệng chúng ta nói để phát ra âm thanh cho
quý Phật tử nghe. Còn bây giờ chúng ta chỉ ngồi thầm tác ý tức là không phát ra
âm thanh, nhưng ý chúng ta vẫn nói được những lời đó. Đó là ý, “ý làm
chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp” mà.
(33:51) Các
con thấy Đức Phật dạy đâu đó có bài bản hẳn hòi, có phương pháp, có cách thức để
làm chủ, để giúp cho tâm chúng ta được giải thoát mấy con. Nhưng chúng ta không
chịu khó tu tập, nhưng chúng ta vì nhân quả, gieo duyên, mọi ác pháp lôi kéo
chúng ta mà chúng ta không có thời gian. Các con cứ thử nghĩ khi nào có dịp rảnh,
các con hãy dừng lại chứ không đợi nó rảnh được. Trong một năm mấy con chỉ nghỉ
chừng một tuần lễ, dừng lại một tuần lẽ không làm việc, không đến nổi đói đâu mấy
con. Rồi mấy con đến tu viện, mấy con xin một cái thất, rồi mấy con ngồi lại suốt
ngày, không tiếp duyên với bất cứ một người nào thì mấy con sẽ thấy từng niệm của
các con sẽ hiện lên. Hiện nhiều lắm mấy con, như là loạn tưởng nữa. Do đó mỗi
niệm đều tác ý đuổi, mỗi niệm đều tác ý, trong một tuần lễ mấy con thấy tâm mấy
con sẽ được an ổn rất nhiều mấy con. Cho nên khi mấy con chưa đủ duyên thì mấy
con hãy nhìn tất cả những sự việc, nhớ lời Thầy dạy, xảy đến cho mấy con thấy
nó là nhân quả mấy con. Mình có nợ, có vay thì phải trả. Nhân quả, có nhân thì
phải có quả, tức là có vay phải có trả, vui vẻ chấp nhận thì mấy con đã chuyển
được nhân quả. Còn khi có duyên mấy con vào tu thì mấy con dùng pháp Như Lý Tác
Ý đuổi để giữ gìn tâm bất động. Còn người nào hiện có duyên mà đã xuất gia tu tập
như các sư, các thầy thì chúng ta hãy bỏ hết đi mấy con. Đừng vì một lý do chùa
miễu, hoặc là cái gì, tất cả những cái gì, đời xuất gia tu hành chỉ có ba y một
bát mấy con, ba y một bát. Thì hãy cố gắng giữ gìn tâm bất động của mình, điều
đó là điều chắc chắn, không thể buông pháp này được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét