212- BỨT SÂN KIẾT SỬ
(28:35) Đừng
để nó giận rồi mấy con thấy cực, bởi vậy đức Phật nói sân kiết sử mấy con, nó
sân kiết sử nó sân lên rồi bứt không có được, nó cứ nó sân hoài, nó không chịu
rời ra, nó thuộc về kiết sử, nó trói như cái dây lòi tói vậy, dây xích vậy, nó
trói chặt lắm, rất khó bứt lắm.
Cho nên, vì
vậy mà mình phải ngăn ngừa nó trước, mình phải tập luyện cho nó có cái lực để
cho nó đừng có xảy ra, mà lỡ nó xảy ra là diệt, là xả ngay, dứt liền. Máu với
nước mắt nó mới dừng được. Cho nên, trong cái cái sự tu tập mà để ngăn ác diệt
ác các con biết, tu bằng nước mắt, bằng máu của mình chứ không phải là. Khi người
ta nói một lời nói nó tức tối mình rồi thì các con biết dừng nó được là nước mắt,
máu của mình phải chảy nó mới dừng được. Người ta chê mình lời nói thôi, cái
mình cũng tức trong bụng mình, mà mình dừng được, cái tâm mình nó thanh thản được,
thì nước mắt mình phải chảy ra nó mới dừng được. Con thấy ghê không? Vậy, nó mới
có được giải thoát chứ mấy con chưa khóc là mấy con chưa giải thoát đâu. Nghĩa
là, trước khi mà mấy con dừng được cái tâm mình, diệt được cái lòng mà buồn giận
của mình, thì các con phải kham nhẫn, phải chịu đựng. Cho nên, đức Phật khi mà
năm cái điều kiện mà đức Phật mà dạy cho mình được an trú trong cái tầm thiện,
thì có cái điều thứ năm đức Phật nói: "Cắn chặt hai hàm răng, giữ chặt
lấy nắp họng, trợn trắng con mắt lên".
Tức là, mình
kham nhẫn, chịu đựng người ta nói nặng mình đó. Mình giận, mình tức, mình cắn
chặt răng chứ không mình chửi lại người ta liền đó, không phải dễ đâu. Chừng
đó, mình kham nhẫn, chịu đựng lại, rồi từ đó mình mới hóa giải được. Cách thức
của đức Phật hay lắm đó, còn biết được từng tâm niệm của mình đó. Khi mà đụng
người ta chửi mình rồi, cái mình sân lên rồi, thì chỉ còn có nước mà kham nhẫn,
mà cắn chặt răng chịu đựng với họ, chứ còn không khéo là mình chửi họ hoặc đánh
người ta liền, mình tức quá mà. Các con hiểu không, vì mình không có chuyện đó,
mà họ nói oan mình tức liền à.
(30:36) Do
vì vậy đó, mình phải cắn chặt răng chịu đựng, gồng mình lên chịu đựng, để rồi
qua cái cơn đó rồi bắt đầu tư duy, quán xét, để rồi xả nó, quét cho sạch. Không
có để, bứt sạch cái dây mà sân kiết sử, không có để cho nó trói mình. Thì như vậy
mới gọi là giải thoát chứ. Cho nên, đức Phật mới nói sao các con biết không?
Trong kinh Pháp Cú của đức Phật nói: "Thắng trăm trận không bằng thắng
mình".
Có phải
không con? Có lúc mình hay lắm, mình thắng mình được một trận, cái mình thấy
mình lớn được một chút đó, còn mình không thắng coi như là mình té bẹp xuống,
mình nằm xịu đó mình sân tối ngày, chứ ở đó. Đó là cách thức tu tập của đạo Phật.
Mà ông Phật ổng
nói, Thầy thấy trong kinh Pháp Cú các con lật coi ông Phật nói rất hay. Không
có cái bài kinh nào mà không hay. Mà chính luôn luôn là nói nói rõ là ác pháp với
thiện pháp, chứ không nói ngoài cái vấn đề đó đâu. Kinh Pháp Cú xác định, bảo
mình chơi với bạn cũng phải chọn bạn lành mà chơi, đừng có chơi với bạn ác. Dạy
tất đều là ở trong thiện pháp, dạy mình đạo đức không. Bộ kinh Pháp Cú hay đó.
(31:26) Đó
Thầy nói mình đi vào thì mình tu những cái căn bản này. Mình tu chi cho những
cái cao luôn, rồi mình mình rớt thì làm sao? Đó thành ra tu từ cái dễ, rồi cái
khó mới được. Ai muốn tu cũng muốn vào định, mà ngồi ba bốn tiếng đồng hồ, ngồi
một hai ngày, ai cũng muốn ngon hết. Nhưng mà muốn cái đó là muốn cái gì các
con biết không? Muốn danh. Nghĩa là mình ngồi thiền ngon hơn ai hết. Nhưng mà sự
thật có ngon hơn ai đâu. Đụng người ta chửi mình cái mình giận liền thì không
ngon chút nào. Thấy tiền người ta cúng dường cái mình cũng ham nữa, phải không?
Chứ mình quên rằng, người ta cúng dường mình mà mình nhận người ta đó là mình nợ
người ta rồi. Kiếp sau mình trở thành lính người ta, hoặc là trở thành tôi tớ
mà nấu cơm cho người ta ăn chứ đừng. Cực lắm mấy con! Cho nên, Thầy nói thật sự
ra khi mà mình thấy được cái công đức của mình xứng đáng mình mới dám nhận, mà
không xứng đáng không nhận.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét