213- GIỮ TRỌN GIỚI LÀ LY DỤC LY ÁC PHÁP
Cũng như bây
giờ Thầy, cái bộ y áo này nó cũ mà nó chưa rách, người ta cúng dường Thầy cái bộ
y áo mới nhất định Thầy từ chối. Thầy vừa đủ rồi. Nếu mà Thầy giữ hai bộ đồ thì
trong giới luật Phật cấm, nghĩa là giữ phải được mười ngày, ngoài mười ngày thì
phải trả, không trả thì mang tội xả đọa đó. Trong giới luật của Phật dạy 30 tội
xả đoạ đó. Mà nếu mà mình giữ mà thừa hai món, hai cái y mà mình chỉ một cái mà
thêm một cái nữa, thì chỉ phép được giữ mười ngày thôi, chứ ngoài mười ngày là
có tội, mắc tội liền. Vừa phải xả cái của cái đó ra, mà còn thêm cái tội đọa địa
ngục nữa, đã bỏ ra rồi mà còn thêm. Cho nên, mình đừng có phạm, phạm là nguy hiểm.
Tại sao vậy? Đức Phật muốn nói vậy sao? Tại vì mình giữ đó là cái tâm tham mà
mình giữ.
Cũng như bây
giờ Thầy không có bệnh nè, thấy không? Mà bây giờ quý Phật tử cúng dường tiền,
thuốc bổ nè, Thầy để dành để khi nào Thầy có đau mình uống. Như vậy rõ ràng là
mình phạm tội Ni-Tát-Kỳ-Ba-Dật-Đề rồi đó. Nghĩa là tội Xả Đọa rồi đó.
Giữ gìn là
không được. Cho nên giới luật của Phật nó khắc khe lắm, nó làm cho chúng ta ly
dục, ly ác pháp. Cũng như bây giờ, mình ăn cái món ăn đó ngon, thấy ăn no quá rồi
thôi để dành để ngày mai ăn, để ngày mai ăn chớ không phải chiều ăn đâu, trưa
mai ăn đó, mà để dành lại là phạm tội rồi, phải xả ra chứ không xả là đọa địa
ngục rồi. Bởi vì cái tâm còn tham ăn cái này, còn thèm cái này, để dành lại ăn.
Ông Phật ổng
xác định được cái tâm tham mình còn mà. Mà đạo Phật vốn mình ly tham chứ gì, ly
dục, ly ác pháp, phải không? Mình vào tu theo đạo Phật phải ly dục, ly ác pháp.
Thế rồi, mình không giữ trọn giới thì tức là đâu có ly dục ly ác pháp. Cho nên,
mấy Thầy thí dụ như mấy Thầy ăn hai ba bữa là quý Thầy còn tham ăn rồi. Mà quý
Thầy không có chịu xả, cứ ăn hoài. Vậy làm sao ly dục ly ác pháp mà gọi là thiền
định chơn chánh được. Nó là tà thiền.
Cho nên, một
vị tu sĩ phải giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh, mà nghiêm chỉnh trước mặt cũng
như sau lưng. Chớ không phải là trước mặt mấy con Thầy nói Thầy ăn ngày một bữa
nhưng mà sau lưng không có mấy con Thầy ăn ba bốn bữa. Thì tức là cái này là giả
dối thêm tội nữa chứ hổng có, nó không hay chút nào đâu.
Mục đích
mình tìm sự giải thoát là mình tìm ngay trên cái chỗ cái tâm ly tham của mình.
Bây giờ mình ly tham để được giải thoát chứ đâu phải là ly tham để người ta giải
thoát đâu. Thế mà, mình trước mặt thì mình nói ăn ngày một bữa mà sau lưng đó
ăn ba bốn bữa, thì như vậy là mình có ly đâu. Như vậy, rõ ràng là mình thêm cái
tội xảo trá nữa, lừa nghịch đảo người ta. Gạt, đặng cho người ta kính trọng
mình là giới luật rồi này kia cho ngon lành. Cho nên Thầy thấy, thí dụ có nhiều
nhà sư nói tôi ăn ngày một bữa nhưng mà sự thật sáng ra làm một ổ bánh mì như
thế này với một ly sữa, thử hỏi trưa tôi có ăn một bữa cơm thôi, còn giờ tôi ăn
điểm tâm thôi đâu có gì, chiều làm một tô bột như thế này mà gọi là không ăn.
Trời ơi, một tô bột đó thật sự ra Thầy ăn cầu hai bữa chưa hết. Thế mà, mấy ông
đó vậy mà họ bảo là họ ăn ngày ăn một bữa, thử hỏi như thế nào? Thật sự ra họ
còn đang chạy theo cái tham ăn, cái dục của cái ăn đó. Còn như Thầy, thí dụ như
bây giờ Thầy ăn ngày một bữa trước mặt cũng như sau lưng, hoàn toàn Thầy giữ
gìn. Như vậy, là rõ ràng cái tâm Thầy ly dục thật sự rồi. Do đó, Thầy giải
thoát, còn làm như vậy có giải thoát đâu.
Mình tu giải
thoát cho mình chứ đâu phải giải thoát cho ai hay, mình làm cái điều tội lỗi
đó. Mình phải thấy được chứ. Mình phải sống đúng nhất định là sống không sai,
chết ở trong giới. Bây giờ, dù Thầy ăn một bữa mà chiều Thầy đói Thầy chết, nhất
định chết chứ không ăn, như vậy là mới đúng.
(35:58) Các
con thấy chưa, cái sự tu tập của mình như vậy, liều chết trong giới. Mà cái người
nào mà chết trong giới là người đó thành Phật, bởi vì cái tâm thanh tịnh. Còn
cái người nào phạm giới thì không bao giờ được. Từ cái giới mà đức Phật nói:
"Ta nói giới tức là nói ly dục, ly ác pháp".
Người giữ trọn
giới là ly dục, ly ác pháp mà người giữ không trọn giới là không ly dục, ly ác
pháp. Mà đời sống giới luật rất là kham khổ. Đối với người đời thì kể như thiếu
hụt tất cả. Có ba y một bát, một cái áo tràng của Thầy cái áo mặc ngoài với cái
bộ ngắn ở trong là ba y rồi đó, không có thừa. Bây giờ, thí dụ như Thầy giặt
cái áo này Thầy mặc cái bộ đồ ngắn ở trong, mà Thầy giặt cái bộ đồ ngắn ở trong
Thầy mặc cái áo tràng dài ở ngoài. Như vậy, các con thấy lỡ mà trời mưa mà ướt
hết thì chắc chết rồi, kiểu này phải chịu rồi, chứ đâu còn đâu mà thay nữa. Cho
nên vì vậy đó, mà con thấy cuộc sống của của một đệ tử của đức Phật, một người
giữ đức hạnh là một người cẩn thận hết sức, không có để lỡ. Thí dụ như bây giờ,
mình giặt đó là trời nắng, mà mưa cũng phải bảo vệ được một cái y cho mình để
không mình ướt hết là mình nguy hiểm, chứ đâu phải đơn sơ đâu. Cho nên, vì vậy
mà chuẩn bị cẩn thận, kỹ lưỡng, ý tứ, hẳn hòi, đàng hoàng. Còn cái bát của
mình, mình một cái bát đó thôi thì vì mình ăn bốc như người Ấn Độ với người
Miên không được, cho nên vì vậy mà mình có cái muỗng, cho nên vì vậy mà mình giữ
gìn đủ để mà xài không được hai cái muỗng. Mà nói thôi tôi thấy có cái muỗng
này tốt, tôi để dành để lỡ cái muỗng này có hư có cái nữa, thì không có được.
Chừng nào mà nó không có, nó hư rồi thì cứ đi xin thôi. Đức Phật chấp nhận cho
cái điều mình đi xin. Y áo mình rách thì mình đi xin. Đó là cái điều kiện tu tập
theo đạo Phật, lấy giới luật mà làm cái hạnh mà đi vào.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét