21-QUY LUẬT NHÂN QUẢ
(01:04:37) Trưởng
lão: Rồi con hỏi đi!
Phật tử
5: Thưa Thầy!
Hôm nay Thầy nói nhiều về phần đi kinh hành, nhưng mà có một cái con muốn nhờ
Thầy giảng thêm một chút. Tuổi con thì còn trẻ, nên là con muốn Thầy giảng thêm
một chút về nhân quả của con người. Nhân quả về nhân duyên, tình thương để con
được biết…(. . .)
Trưởng
lão: Về nhân quả!
Mấy con biết không? Mình đang sống ở trong quy luật của nhân quả. Khi mình có
thân đều là ở trong quy luật của nhân quả. Thời tiết, vũ trụ đều là nằm trong
quy luật của nhân quả. Cho nên mấy con có trí tuệ hiểu biết nhân quả, thì mọi sự
việc mà xảy ra cho đời sống của con, dù là niềm vui cũng là nhân quả; dù sự khổ
đau, tai nạn đến cũng đều là nhân quả. Từ đó mấy con hiểu biết nhân quả thì mấy
con thấy thản nhiên không buồn rầu, không mừng vui, thì đó là con đã vượt nhân
quả. Mà con thấy nó vui, thấy nó đem lại sự lợi lạc. Cũng như bây giờ mấy con
chưa trúng số, mà có người đó nài con mua, con mới trúng, cái con vui, con
nói: "Đây là phước", tức là con bị nhân quả chi phối
con rồi. Là bởi vì phước của con tự nó đến là nó đến, chứ con đâu có cầu mong,
mà con lại khởi sự ham thích nó tức là con vui mừng. Rồi bắt đầu mới tính toán
lấy cái số tiền này làm cái gì. Cái này nó chi phối con còn nặng hơn là cái
không có tiền, con hiểu chưa? Đó là nhân quả!
Còn bây giờ
gặp trường hợp như bệnh tật, tai nạn xảy ra thì thấy nhân quả phải trả thôi chứ
gì. Tại đời trước mình tạo cái nhân nào thì đời nay gặp đó để mà nó tạo cho
mình khổ sở chứ gì? Nhưng không khổ! Đây là nhân quả mà, có gì phải khổ? Khi
con hiểu nhân quả thì mấy con biết rồi.
Khi mà con
hiểu nhân quả rồi, thì con bình thường giữ cái tâm mình bất động, tức là chuyển
nhân quả. Chứ con đừng để chi phối trong sự lo lắng, sầu khổ, buồn phiền: "Sao
người ta may mắn, còn mình sao lại gặp tai nạn như thế này, thế khác". Không
than phiền, chấp nhận nhân quả phải trả! Đó là cái trí tuệ nhân quả. Khi mà có
trí tuệ nhân quả mình vui vẻ chấp nhận thì con sẽ vượt qua nhân quả. Nó triển
khai, thay đổi liền tức khắc. Con không sợ nhân quả, con chấp nhận nhân quả thì
cái nhân quả đó nó giảm xuống, 10 phần thì nó còn 5 thôi.
Cũng như bây
giờ thấy nhân quả nó đến, nó vô tình nó đến mà mình có thể đi vô tù: "Tôi
chấp nhận vui vẻ, không minh oan một lời nói nào hết". Nhưng mà
có người khác người ta sẽ giải quyết vấn đề đó. Tôi chấp nhận. Nghĩa là người
ta nói tôi ăn cắp, ăn trộm chứ gì, nhưng mà sự thật tôi không làm
điều đó, nhưng mà vì hiểu lầm oan thôi. Mà mình không minh oan đâu.
Tôi vui vẻ
tôi chấp nhận cái nhân quả đó, mấy người cứ bỏ tù, làm gì cũng được, tôi vui vẻ
mà, tôi đâu có sợ. Còn tôi sợ quá đó, tôi minh oan điều này, điều kia thì như vậy
là mình bị nhân quả chi phối, người ta lại nghi mình hơn, phải không? Bây giờ
điều kiện có pháp luật, thì các anh cứ xét trên pháp luật nếu tôi có tội là tôi
chấp nhận hoàn toàn. Mà bây giờ chưa có rõ thì tôi chấp nhận, tôi vui vẻ trong
cái nhân quả này. Thì lần lượt pháp luật sẽ giải quyết chứ gì, tự nhiên nó là
mình tránh. Mặc dù họ bỏ mình trong tù đi, nhưng mà tôi vẫn vui vẻ mà, tôi biết
nhân quả mà. Cho nên vì vậy ở trong ở tù cũng như tôi ở ngoài chứ không có gì,
con hiểu không?
Tức là mình
chịu chấp nhận nhân quả. Mình hiểu bằng trí tuệ nhân quả. Cho nên ở tù, trong
khám mà vẫn vui vẻ. Tôi có làm cái điều đó đâu mà tôi sợ, nhưng mà tại vì cái
quả của tôi nên tôi phải chịu trả cái quả đó thôi, có gì đâu? Tôi biết nhân quả
mà! Vì vậy thì nhân quả không chi phối được mình rồi.
Thay vì nó
làm cho mình sầu khổ chứ gì: "Trời đất ơi! Tôi không có làm cái
chuyện đó mà bây giờ tôi phải ở tù như thế này, thiệt nó buồn khổ".
Thì tự nhiên người ta sẽ xét thấy người ta sẽ thả tự do mình và người ta minh
oan cho mình cái điều sai. Mình không cầu! Tức là mình chấp nhận nhân quả thì
nhân quả nó sẽ thay đổi, mà nó thay đổi thì người ta minh oan mình không phải
là người xấu. Nó sẽ giải quyết những vấn đề này cho mình mà. Nên Thầy nói mình
chấp nhận nhân quả thì nhân quả nó sẽ thay đổi. Còn mình sợ nhân quả quá, thì
coi chừng nó lại khổ, nó không chuyển nổi.
Khi mấy con
đau là nhân quả! Cho nên vui vẻ chấp nhận đau, không sợ! "Tao
không đi uống thuốc đâu, tao nằm đây tao chơi, khỏe khoắn thôi". Vậy
mà nó hết con. Còn mình sợ quá, đi nhà thương uống thuốc này kia, thì đó là bị
nhân quả chi phối, cho nên nó làm cho mình lo lắng sợ hãi, sợ chết chứ
gì. "Tao ở đây không có sợ đâu, tao có pháp an ổn: An tịnh thân
hành. Tao chỉ biết tao nhiếp vô hơi thở tao nằm chơi". Tức là
mình vượt qua nhân quả đó. Cho nên Phật pháp hay lắm, nó biết rõ nhân quả.
Mà nhân quả
là phải trả cái tâm nó phải sầu khổ, lo lắng, sợ hãi, còn người này họ không có
sợ hãi gì hết. Thân đau là có nhân quả chứ sao, nhưng mà nó không sợ hãi thì
nhân quả đâu có tác động được nó. Vì vậy mà nhân quả phải rút lui thôi, nó hết
đau, chứ đâu có giỏi gì đâu.
Cho nên cái
trí tuệ nhân quả là thứ rất cần thiết! Bởi vì cuộc sống của chúng ta đang ở
trong nhân quả. Không chuyện này thì chuyện kia, không chuyện vui thì phải có
chuyện khổ, chứ không thể nào mà chạy khỏi hết? Đó là người đang bị chi phối của
nhân quả. Cho nên đừng có sợ nhân quả mấy con, đừng có sợ! Nó tới thì vui vẻ,
chấp nhận. Chấp nhận với cái tâm kiên cường, thì không bao giờ nao núng, cho
nên nhân quả chi phối không được. Nhân quả có nghĩa là mình phải trả cái quả
đó, mà cái quả đó đến mà mình vẫn an nhiên trên quả đó thì đâu còn cái quả, con
hiểu không? Nó không còn cái quả nữa. Chứ còn mình bị khổ sở trên đó thì mình
đã bị nhân quả nó chi phối rồi.
(01:10:42) Thí dụ như chẳng hạn hôm rầy,
nhà nước, công an họ đến đây hỏi thăm, thì đây là nhân quả mà. "Mấy
ông hỏi tôi trả lời, tôi không có lo đâu? Mấy ông có cơm ăn, áo mặc, có tiền của,
mấy ông cứ đi hỏi tốn tiền chứ tôi có tốn đâu? Hỏi tôi, tôi trả lời. Bây giờ
cho người ta ở thì tôi nuôi cơm người ta ở, còn không cho thì tôi dừng lại, có
gì đâu? Tôi đâu có quan trọng, tôi đem lại lợi ích cho mọi người chứ không phải
tôi làm hại mọi người đâu. Có vậy thôi!". Cho nên riết rồi Nhà nước
cũng phải rút lui, thua Thầy. Thầy thản nhiên lắm, Thầy không có lo gì hết! Mấy
con yên tâm trở về. Thầy nói thật sự không ai làm động tâm Thầy được, mà Thầy
không hề lo!
Những cái gì
Thầy làm đều là đúng luật. Bây giờ Thầy cất nhà như vậy đó, đều là xin phép hết.
Nhà nước cho thì Thầy cất, còn không cho thì thôi. Bây giờ hỏi giấy phép, Thầy
đưa giấy phép rõ ràng rồi…. Thầy đâu có lỗi đâu…. Mà nói sao Thầy cất nhiều
như vậy? Thầy cất cho người ta ở tu chứ không lẽ Thầy ở có một mình Thầy thì Thầy
cất chi? Có người ở tôi mới cất chứ. Cho nên họ thấy Tu viện phát triển sao dữ
vậy? Cho nên họ đến, họ thăm viếng để coi như tìm lỗi của mình để bắt lỗi thôi,
nhưng làm sao bắt lỗi Thầy được. Thầy muốn làm cái gì đâu đó nó phải hẳn hòi
đoàng hoàng, nhưng mà rất tội nghiệp mấy con.
Cái người mà
chứng giấy cho Thầy làm họ đâu có nghĩ Thầy cất hàng hàng, lớp lớp như vầy. Họ
nghĩ Thầy cất một, hai cái nhà thôi, cho nên họ nói: "Cái nhà ba bốn
như thế này thì miễn đi, miễn xin phép tắc gì hết, chứ có gì". Nhưng
mà không ngờ Thầy cất ba bốn thật sự, nhưng mà Thầy cất hàng hàng, lớp lớp. Bởi
vậy, mấy người này thật sự ra Thầy nói, bị mấy ông lớn ông nạt: "Sao
mấy ông không xét?". Trong đơn Thầy xin rõ ràng, Thầy mới cất nhà ba,
bốn chứ, Thầy có nói mà. Nhưng mà đất ở trong xóm nữa chứ đâu phải mặt tiền đường.
Nếu mặt tiền đường thì phải xin phép đàng hoàng, nhưng mà mấy ông nói ở trong
xóm đường xá, đất đường lầy không thì có gì? Chứng miễn phí, không cần xin
phép. Nhưng mà cất cái giật mình. Tưởng Thầy cất một, hai cái thôi, nhưng mà
không ngờ Thầy cất quá nhiều.
(1:13:03) Sự thật ra thì Thầy thì không
phải nghĩ như vậy mà Thầy nghĩ là cất cho mỗi người có một cái nhà riêng tư từng
cá nhân để người ta về người ta sống độc cư người ta tu. Chứ mình cất một cái
phòng như thế này rồi kê giường với nhau nằm thì nó làm sao mà yên tịnh được.
Nó không phải là cái sân lính, nó không phải cái bệnh viện, mỗi người một cái
thất. Mà còn không được nói chuyện với nhau, rồi không được mà thất này nhìn
qua thất kia nữa. Mấy người phóng dật sao họ sống được, chứ không phải dễ đâu. Ở
đây nó có kỷ luật, các con hiểu chưa? Thành ra nó tập cho mình hoàn toàn sống
nhìn lại mình, để thấy những lỗi mình mà sửa chứ không được nhìn ra ngoài. Đó!
Như vậy nó mới thanh tịnh được tâm chứ.
Nhưng mà Nhà
nước họ đâu có ngờ rằng Thầy dựng lại những cái này để giúp cho người ta tu,
người ta đâu có hiểu mình đâu. Người ta thấy cất hàng hàng, hỏi: "Tại
sao mà người ta cất một cái nhà như thế này rồi ngăn ra từng giường
giường như là viện dưỡng lão vậy. Còn Thầy dưỡng lão cái kiểu gì mà mỗi ông
già, bà già cất cái nhà kỳ cục vậy? Đâu có viện dưỡng gì dữ vậy?". Nhưng
mà tại sự thật ra, một người, mà người ta sống một mình, người ta trong một căn
nhà như vậy người ta thoải mái hơn là năm ba người mà ở trong một cái nhà như
thế này con.
Người ta dưỡng
lão chứ sự thật ra không dưỡng lão, mà sống tập trung đó mà sống cái đau khổ.
Thầy vô dưỡng lão, Thầy thăm rồi Thầy nói: "Nhà nước cất kiểu này, đau
khổ cho mấy cụ, thân nhân không có bây giờ sống ở đây, rồi đặt cái tivi đó để
xem, nó mệt óc người ta".
Còn sống ở
đây thì một cụ già ở một cái nhà thoải mái, phòng tắm vệ sinh đều trong nhà…,
không tivi giữ tâm bất động thanh thản, các cụ đâu còn nhớ nhà nữa đâu… Đó là
cách thức Thầy an dưỡng.
Phật tử
6: Bạch Thầy!
Khi đi Thân Hành Niệm, ví dụ như là con ngồi xuống và con tập Định Niệm Hơi Thở
5 hơi thở. Nếu con định niệm 10 hơi thở có được không ạ?
Trưởng
lão: Không con,
5 hơi thở, không được 10. Bởi vì 10 thì con tăng thêm 10 hơi thở con nhiếp, coi
chừng rối loạn hô hấp.
Phật tử
6: Dạ vâng! Bạch
Thầy! Con xin hỏi về nhân quả. Ví dụ như chẳng hạn con để cái xe trống không
cũng giống như ở đây, cũng không cần nhìn ra để mà coi, mà tự dưng mất. Thế đây
cũng là trả nhân quả hả Thầy?
Trưởng lão: Nhân quả con!
Phật tử
6: Hoặc là ví dụ
như là con gửi tiền để trong rương, trong phòng khóa cửa lại, tự dưng có người
ta vào, người ta lấy, cũng là nhân quả hay sao?
Trưởng
lão: Cũng nhân
quả mấy con! Bởi vì không nhân quả tại sao nó không lấy người kia mà lấy của
con? Thì con vui vẻ đi có gì đâu.
Phật tử
6: Dạ vâng! Bởi
thế cho nên là không còn nghĩ ngợi gì cả.
Trưởng
lão: Không còn
nghĩ ngợi, không còn tiếc nó nữa! Nhân quả con!
Phật tử
6: Vâng!
Trưởng
lão: Coi như là
họ lấy của mình họ trả nhân quả đời trước mình cũng lấy của người ta bây giờ trả.
Đó! Vậy con thấy an không? Bởi vì nhân quả, hiểu nhân quả là nó giải thoát của
con. Đã mất của mà còn rầu nữa thì quả gì, dở quá.
Phật tử
6: Dạ vâng!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét