22-TU TẬP PHÁP THÂN HÀNH NIỆM (Hai)
Trưởng
lão: Có gì không
con?
Phật tử
7: Trong khi
con tu pháp Phật, con đã tác ý câu này: "Thầy là bậc minh sư,
không phải là người chỉ dạy cho chúng con không, với chúng con là như một người
cha".
Trưởng
lão: Đúng vậy
con! Thầy là người cha của mấy con đó, một người thương yêu mấy con cũng như là
người cha của mấy con.
Phật tử
7: …. Thầy là
một người cha rất gần gũi với chúng con. Thế nên là con muốn thưa hỏi trước khi
con về.
Con thưa Thầy!
Con bước chân vào đạo từ lúc con 42 tuổi. Con rời hết cả công việc gia đình,
làm lụng theo Đại thừa 20 năm. Con hằng ngày khi hết Niệm Phật, sám tụng kinh
xong, con lại tham, sân, si vẫn ngút ngàn. Cho nên sau khi con gặp được pháp của
Thầy, con lại nghĩ: "Đây là một nhân duyên thật sự nên con quyết
chí tu hành". Con đến đây, con ước mơ là được gặp Thầy để Thầy chỉ
dạy. Thì ba lần kiểm tra Thầy cũng thấy được ý nguyện của con là muốn tìm Phật
để giải thoát, đây là tâm nguyện của con. Hôm nay, ý nguyện của con vào đảnh lễ
Thầy và đã được Thầy chỉ pháp cho con biết thế nào để cho tâm hồn con được an lạc.
Từ đây thì con muốn thực hành.
Con xin
trình Thầy là khi con về bước thứ nhất là con đã phân vân rồi, sau khi là mẹ
con qua đời là con được toại nguyện là con được vào đây, rồi con đã được tham dự
lớp của Thầy, rồi được đảnh lễ Thầy, rồi được Thầy ban pháp thì con cố gắng quyết
tâm.
Con định như
thế này thì không biết thế nào, Thầy cho con một phương hướng như thế nào để đi
đến kết quả cuối cùng trong cuộc đời con. Tức là con về nhà, nhà con có một cái
nhà ở giữa một cái trại. Con có ba cái nhà, thì một là ngoài phố, một nhà ở giữa
làng, và một nhà ở một cái trại bỏ không. Con muốn hiện giờ là cái nhà ấy đang
bỏ không, tâm nguyện của con là con xin Thầy cho con… hôm nay về con sẽ rèn
luyện trong một thời gian ở trong một cái nhà hiện tại, độc cư con đến khi con
nhuần nhuyễn rồi, thì con muốn là con lại vào quyết tử một trận cuối cùng. Ý
nguyện của con như thế có được không?
Con muốn là
như thế này. Nhà con 3 đứa cháu, một con trai, hai con gái thì các cháu nó trưởng
thành đi hết rồi. Thế là chồng con thì vẫn còn trẻ, 60 tuổi, hơn con 1 tuổi
thôi, nhưng mà cũng rất là ủng hộ con là tại vì chồng con biết là: "Bà
là người nghiệp tu chứ không phải là cái nghiệp đời, cho nên là tôi thấy suốt
cuộc đời tôi ở với bà thấy chỉ tu". Thế nên cũng đồng ý cho con đến
cái tâm nguyện cuối cùng. Tâm nguyện của con thì thưa Thầy con nghĩ là mình
không giống những người khác là có thể là tu tiếp những cái khác được. Tâm nguyện
của con là tu, tu đến chết bỏ.
Tâm nguyện của
con như vậy thì con cũng muốn trình Thầy để Thầy cho con một phương hướng như
thế nào để cho con trong thời hiện tại cũng như trong tương lai sẽ đi đến kết
quả…. Con sẽ đạt được đến nguyện vọng giải thoát. Con trình Thầy như vậy xin
Thầy cho con biết.
(01:20:34) Thứ hai nữa là con có anh chị ở
Bình Phước này. Trong khi con đang tu tập con khởi lên một niệm là: "Bây
giờ mình biết pháp của Thầy rồi, mình biết được giải pháp trong thực tại rồi,
mà tại sao mình không cho anh chị, hàng xóm các cháu biết được….". Thì
con mới gọi điện về con mới bảo rằng: "Con đang tu ở đây thì xin anh chị
và các cháu tập hợp lại một ngày về đây đảnh lễ Thầy và xin sách Thầy để mà về
tu tập cùng với…. Cho tất cả cái khu đấy".
Vì con vào đấy
con thấy là chỉ thấy cầu an, cầu siêu, đốt vàng mã, rồi quanh quẩn với nghề trồng
trọt để thu hoạch, còn ngoài ra không có cái gì là dạy đúng pháp cả. Rồi con thấy
là anh chị con là khó cứu lấy lắm nên tu khổ lắm. Nhưng con muốn khởi tâm là
đưa anh chị con và tất cả các cháu sáng thứ hai này vô trình Thầy. Gia đình con
sẽ vào đây một xe ô tô để xin đảnh lễ Thầy và cầu pháp Thầy. Và sáng thứ hai
thì Thầy cũng hoan hỷ dành cho gia đình con một buổi sáng để chỉ dẫn cho gia
đình con để biết đường để mà tu.
Và biết đâu
trong gia đình, con cháu trưởng thành lại có tâm nguyện hạt giống để gieo những
mầm giải thoát xung quanh đến cho mọi người. Con tâm nguyện như vậy, thì con
cũng xin Thầy dành cho con nửa ngày vào chiều thứ hai, vì anh chị con là tổ chức
vào ngày thứ hai, thì con xin như vậy.
Thế nên con
có hai nguyện vọng như vậy, xin Thầy chỉ cho con biết như thế nào để đi cho nó
đúng và kịp với thời gian. Vì con thấy đường đạo thì còn quá xa mà tuổi đời của
con thì cũng đã cao rồi, nên là trí tuệ cũng có chừng mực. Nên con ước ao Thầy
chỉ cho con đường đi thế nào cho đúng cái tâm nguyện của mình, gắng một đời tu
học đến ngày giải thoát.
(01:22:48) Trưởng
lão: Bây giờ Thầy
sẽ chỉ cho con. Con là có hai cái ý. Cái ý thứ nhất là con có những căn nhà ở
quê để mà tu tập, mà nó yên tịnh được, có người mà tiếp tế cho con bữa cơm, người
ta đem cơm đến cho con tiện lợi, chứ không khéo con cất, con ở riêng ra rồi con
lo nấu nướng ăn đó thì thôi hết giải thoát rồi, con hiểu không?
Có cái người
mang cơm đến cho con, giúp đỡ con thì nó mới tiện cho việc tu tập, chứ không
khéo mà con phải lo cơm nước cho mình, phải nấu nướng cái này, cái kia, rồi
tính để ăn uống nữa, thì cái tâm sẽ phân tâm ra, con khó tu lắm, con hiểu
không? Còn nếu mà có người mang cơm thì con cứ lo tu, có thời gian tu tập. Nó
có một cái gì đó thì con sẽ đến phòng điện thoại công cộng, hay bất cứ nơi nào
đó mà con có điện thoại, hay hoặc mượn cái điện thoại của người nào đó, nói
chung là có cái gì mà con tu tập con thấy trạng thái nào đó rồi con gọi vào ở
trong này. Con sẽ ghi số điện thoại của cô Trang ở đây, rồi con gọi vô để xin
được gặp Thầy để hỏi qua trạng thái đang gặp thì Thầy sẽ trực tiếp trả lời giúp
cho con, nghe không? Đó là cách thức của câu hỏi thứ nhất. Thì con phải chọn lấy
có người đem cơm cho con ăn chứ con không được nấu cơm, con hiểu không? Thì con
mới chọn lấy cái nhà ở nơi yên tịnh đó con tu.
(01:24:15) Còn nếu mà không được vậy thì
thôi. Con sẽ tu ở trong gia đình, trong cái phòng, nói với con cháu: "Mấy
cháu, mấy con hãy để cho yên, rồi vào phòng đó mình tu. Mấy con gần gũi, mấy
con mang cơm đến cho mẹ dễ dàng, mẹ tu tập rồi, đời mẹ sắp hết, cuộc đời cũng
già rồi, ý chí của mẹ là ý chí muốn tu cho mẹ giải thoát". Đó!
Các con nó nghe, nó cảm thông được thì nó giúp con. Bắt đầu con ở trong cái
phòng riêng của con, ở trong cái nhà có mấy cháu, thì làm việc nó làm gì thì làm,
con ở trong phòng riêng con tu. Còn con ở xa quá mà nó mang cơm đến cho con cực
khổ quá. Thôi! Con đừng ở đó, con hiểu không? Nó tiện thì con ở càng xa, nó yên
tịnh con tu. Còn nó cực nhọc quá, mình tu mà con cháu mình cực quá, con hiểu chỗ
đó chưa? Còn tự mình nấu ăn thì thôi đừng. Không được con! Mình đừng nấu ăn. Đó
thì có hai cái điều kiện mà Thầy trả lời cho cái sinh hoạt đối với câu hỏi thứ
nhất.
Còn câu hỏi
thứ hai, về anh em dòng họ mà con đã biết pháp tu rồi, con phải hướng dẫn cho họ.
Không lẽ mình biết pháp tu mà anh em ruột thịt những người thân của mình không
biết tội lắm con. Đến đây gặp Thầy, may ra trong số người này được nghe lời của
Thầy mà họ cảm thông, họ hiểu được nỗi khổ của con người, thì chừng đó con đã
giúp đỡ anh em mình biết được Phật pháp cho đúng, điều đó là rất tốt.
Cho nên vấn
đề mà tổ chức đến đây thì Thầy dành ra trong một buổi để gặp tất cả những anh
em dòng họ của con để nói chuyện, đàm thoại về vấn đề tu tập cho họ hiểu. Từ
lâu họ không hiểu Phật pháp đâu, Thầy biết họ hiểu Phật pháp qua cái hình thức
tụng niệm, cúng bái của Đại thừa, chứ họ không hiểu pháp tu, con hiểu không?
Cho nên hôm nay con giúp cho họ có cái kiến thức về chánh pháp của Phật chứ
không phải cầu cúng để giải thoát, đó là cái tâm tốt của con. Đó! Hai câu hỏi của
con thì Thầy sẽ dành thời gian ra Thầy tiếp anh em của con.
(01:26:20) Phật
tử 7: Thưa Thầy!
Trong thời gian con đi 3 tiếng, hoặc 2 tiếng mà con muốn ngồi lại, trong thời
gian để an trú tâm, con xin hỏi Thầy là những lúc đấy tâm con cảm giác rất đặc
biệt, nó nhẹ nhàng, nó thanh thản và con cảm giác thấy, con ngồi con tư duy,
con bảo: "Chắc đây là trong trạng thái Tứ Niệm Xứ rồi". Tức
là con thấy nó nhẹ nhàng, nó thanh thản, chỉ có ai vào được trạng thái đấy mới
biết được, chứ còn nếu nói ở ngoài như các cháu chưa làm chắc chưa biết được.
Thế nên con thấy có trạng thái rất thanh thản, nhẹ nhàng và khinh an lắm.
Những trạng
thái đấy thì con hỏi Thầy là nhiều lúc con tự nghĩ, cảm giác đây là trạng thái
Tứ Niệm Xứ. Nó khinh an tới mức độ gọi là con cảm giác lúc đấy xung quanh con
có một khoảng gì nó bao bọc lấy mình như là không thể có cái gì làm cho mình
phóng dật được, mà không có gì làm cho mình động được đến bốn cái chỗ Thân, thọ,
tâm, pháp được. Con sợ là tu ở xa Thầy mà có những cái trường hợp gì đấy nó đến
thì con hỏi Thầy trực tiếp ạ.
(1:27:38) Trưởng
lão: Con hỏi thì Thầy sẽ trả lời. Tất cả những điều này thì khi mà tâm
thanh tịnh rồi, thì nó có những hiện tượng xảy ra; trạng thái xảy ra làm cho
con thấy nó rất là an ổn, không có pháp nào tác động vô. Lẽ đương nhiên là người
uống nước là nó tự biết rồi, không thể nói với người khác chưa có trạng thái đó
thì họ không hiểu được đâu.
Nhưng ngoài
Thầy ra thì Thầy đã biết những cái này nó chưa phải là thường xuyên được, con
hiểu không? Cho nên ôm pháp Thân Hành Niệm này cán cho nát đi thì nó sẽ ở trong
cái trạng thái đó. Nó chưa thì mấy con còn thấy nó "Bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự" với một cái bình thường, nhưng mà khi
nó cán nát hết rồi thì nó đâu phải là cái bình thường của thiên hạ được, con hiểu
chưa? Cho nên bây giờ cứ lo tu pháp Thân Hành Niệm đi rồi nó sẽ tới.
Phật tử
7: Thế con về
nhà thì con cứ ôm pháp gì ạ?
Trưởng
lão: Còn về nhà
còn tiếp tục ôm pháp Thân Hành Niệm. Còn tất cả những hiện tượng đang xảy ra
như tâm con vừa trình bày, chưa phải lúc ôm pháp tu tập.
Phật tử
7: Vâng ạ!
Trưởng
lão: Nó phải hiện
ra thôi, nhưng mà chưa phải lúc để mà giữ gìn nó đâu, mà bây giờ cứ ôm pháp. Bởi
vì con thấy là con còn hôn trầm, thùy miên, còn có vọng tưởng chứ chưa xả sạch,
con hiểu không? Cho nên chỉ còn ôm pháp Thân Hành Niệm mà quét cho sạch cái này
hết. Thầy nói bây giờ ngồi lại 2 tiếng đồng hồ tâm bất động, thanh thản, không
hôn trầm, thùy miên, mà tới tiếng thứ 3 nó vẫn còn có một niệm vọng tưởng thôi
thì phải ôm pháp Thân Hành Niệm tu tập, chứ không phải là ngồi đó để mà ngăn chặn
cái niệm đó là không phải. Mà ôm cái pháp này nó diệt cái niệm đó, con hiểu
không? Hễ còn có nó thì phải ôm pháp Thân Hành Niệm.
(1:29:18) Phật
tử: Dạ!
Trưởng
lão: Rồi, chừng
nào mà ngồi lại suốt 3, 4 tiếng, 6 tiếng đồng hồ ngồi lại, nó bất động, đó là
được rồi, khỏi cần ôm pháp này nữa, mà đây bắt đầu vô Tứ Niệm Xứ. Cũng như con
mang cái trạng thái đó suốt 6, 7 tiếng đồng hồ được rồi thì thì nó tiếp tục thời
khóa kéo dài 6 tiếng nữa con. Như vậy là có thể ngồi suốt 7 ngày đêm được rồi,
đâu có cần.
Con thấy
không? Nó không làm sao nó tác động được cái đói khát của con được, nó luôn
luôn trạng thái đó mà. Nó làm như có từ trường bao bọc xung quanh con, cho nên
vì vậy nó không tác động được, ác pháp vô không được. Thì bây giờ mình riết mà
ngồi 7 ngày đêm mà không có cái gì tác động được thì làm sao có đói khát trong
đó được, con hiểu chưa?
Phật tử
7: Vâng ạ!
Trưởng
lão: Cho nên
bây giờ nó chưa có liên tục được đâu. Hiện tượng con cảm nhận được, chứ chưa sống
được. Bây giờ ôm pháp Thân Hành Niệm đi tới để rồi nó sẽ ra. Tới đó rồi Thầy sẽ
giúp con.
Phật tử
7: Thưa Thầy!
Nhờ Thầy thử quán chiếu là con tu có tiến bộ lên không ạ?
Trưởng
lão: Có chứ
con, tu là phải có tiến bộ chứ! Bây giờ Thầy nói thật sự mấy con tiến bộ là mấy
con xét qua tâm mình. Hồi trước khi người ta nói trái ý là mấy con giận ầm ầm,
còn bây giờ mấy con thấy 10 phần thì nó giảm còn 5, đôi khi nó còn 3.
(01:30:38) Phật
tử 7: Con kính
trình Thầy là tâm của con lúc này chỉ muốn đi vào chỗ vắng, không thích tiếp
xúc với ai.
Trưởng
lão: Đó! Bây giờ
nó muốn sống độc cư rồi.
Phật tử
7: Và cũng
không thích nói nhiều với ai cả. Mà ai nói nhiều ở bên cạnh con là con không
thích. Nên chỉ thích là lúc nào cũng ngồi một mình tư duy, hoặc là đi Thân Hành
Niệm một mình thôi. Không thích nói chuyện với ai, cũng không thích mở cửa. Nhiều
lúc ban đêm các cháu nó chạy vào đây là con thấy tâm mình cũng có động, nên con
bảo các con phải đừng phóng dật.
Trưởng
lão: Bây giờ nó
đang thích độc cư đó.
Phật tử
7: Vâng! Tâm nó
muốn.
Trưởng
lão: Bây giờ nó
thích độc cư để nó quay vô tiếp tục nó tu tập con.
Phật tử
7: Vâng!
Trưởng
lão: Chứ sau
khi tu xong rồi, nó bất động rồi, nó cũng không thích độc cư đâu. Mà tất cả ác
pháp bên ngoài không tác động được vô nó, nó cũng ở trong ác pháp mà nó không bị
ác pháp tác động đâu.
Phật tử
7: Dạ! Không bị
chi phối!
Trưởng
lão: Nó không bị
chi phối. Nó không bị động với tịnh nữa. Còn bây giờ con thấy nó quay vô nó
thích một mình nó rồi, thì đây là nó thích đang ở trong tu, chứ chưa phải xong?
Nó xong rồi thì không có gì nữa, nó tự nhiên, nó không có động; nó không thích
tịnh mà nó không thích động. Nghĩa là động tịnh đối với nó thì nó coi như là nước
chảy qua cầu không dính mắc chút nào hết à. Đó! Như vậy mới giải thoát hoàn
toàn.
Nhưng bây giờ
giai đoạn này mà nó thích vậy đó thì con mới sống độc cư tu được. Chứ nếu mà nó
không thích sống một mình rồi, thì con sống con chịu không nỗi. Nó cô đơn! Nó bắt
buộc mình phải liếc ngó nhà này, nhà kia để nó giảm bớt bớt cô đơn. Mình ráng
ép ức chế nó đó, chứ sự thật ra nó chưa chịu.
Còn bây giờ
không thích rồi là nó không muốn nhìn ai nữa hết. Đó là nó thích độc cư. Nó
thích độc cư vậy mới tu tập được chứ sao, cho trọn vẹn pháp đó. Khi mà trọn vẹn
rồi thì nó không có thích độc cư nữa, mà nó cũng không thích động, không thích
gì hết, nó tự nhiên lắm. Đó là giải thoát.
(1:32:26) Phật
tử 7: Vâng! Những
lúc mà con ngồi nhiếp tâm, con an trú tâm thì con thấy ngay lúc đấy là con hít
thở, con hít thở. Kính thưa Thầy có tác ý không ạ?
Trưởng
lão: À! Coi như
là con thấy có ác pháp thì tác ý một, hai câu.
Phật tử
7: Vâng! Thế
thôi kệ nó?
Trưởng
lão: Thôi kệ
nó!
Phật tử
7: Trong tâm
mình vắng lặng thì cứ kệ nó?
Trưởng
lão: Cứ để vắng
lặng, không tác ý làm động nó.
Phật tử
7: À, thế ạ!
Vâng ạ!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét