20-TU TẬP PHÁP THÂN HÀNH NIỆM (Một)
(42:38) Mấy con nhớ chưa? Bởi vì, phải
tu vào bốn giai đoạn tu tập về pháp Thân Hành Niệm:
1.
Giai
đoạn thứ nhất đi kinh hành.
2.
Giai
đoạn thứ hai đứng lại hít thở.
3.
Giai
đoạn thứ ba ngồi xuống.
4.
Giai
đoạn thứ tư là kết hợp tất cả các hành hết rồi tu tập.
Hễ tu tập, mấy
con tu tập trong 1 giờ thì mấy con ngồi lại 30 phút coi cái tâm bất động hay
không? Hay là ngồi lại để coi nó bất động, nó không vọng tưởng, nó không hôn trầm
bao lâu. Ngồi lại được 10 phút, rồi trên 10 phút thì có vọng tưởng, có hôn trầm
nên ôm pháp Thân Hành Niệm tu tập nữa. Tu tập nữa thì nó tăng dần lên được 30
phút không niệm, không vọng tưởng, không hôn trầm. Đó là kết quả của pháp Thân
Hành Niệm nó giúp chúng ta bất động chứ không phải là chúng ta ức chế tâm để bất
động.
Các con hiểu
pháp này, nó giúp cho cái tâm kia, chứ không phải là tự nơi chỗ tâm của chúng
ta tu tập để cho nó bất động thì không được, bị ức chế! Không có trực tiếp ngay
vô mà phá ý thức của chúng ta liền được, bởi "ý làm chủ, ý tạo
tác" không được phá nó. Chúng ta ôm pháp này để phá những ác pháp
kia, để ly dục, ly ác pháp; nên ác pháp không còn có nữa, cho nên nó ngồi bất động.
Vì vậy mới đúng pháp chứ.
Bắt cái ý thức
đừng có làm việc nữa rồi lấy cái gì làm đây? Cho nên mình vô cái mình ngồi mình
tu. Bắt đầu tu là cảm nhận phình xẹp như pháp môn Vipassana, phải không? Đó là ức
chế nó bằng cái phình xẹp của bụng rồi. Hoặc là hít thở là dùng hơi thở để ức
chế ý thức chúng ta, như vậy là trực tiếp chúng ta diệt ý thức. Sai!
Chúng ta ôm
pháp Thân Hành Niệm này không diệt ý thức, mà ý thức cứ tác ý ở trên thân hành,
có phải không? Ý thức còn sống mà, chứ đâu có diệt. Nhưng mà ý thức điều khiển,
ý thức chủ động, chứ không có ý thức tự động. Mình ôm pháp này cuối cùng thì
tâm bất động. Pháp Phật nó rất hay ở chỗ đó!
(44:28) Phật
tử 3: Con thưa Thầy! Ví dụ như là con đi Thân Hành Niệm suốt 3 tiếng rồi
mà thân nó cứ muốn đi nữa. Kể cả lúc ngồi nghỉ thế này, tâm nó cứ vắng lặng, cứ
nhẹ nhàng thì con thấy cảm giác về những trạng thái này…. Thế sau lúc con ngồi
hết 3 tiếng rồi, đêm đấy con đi 3 tiếng liền, con không nghỉ một tí nào, con muốn
đi. Cứ hết một tiếng là con lại uống một ngụm nước để cho khỏi khô cổ, xong là
con lại đi tiếp. Thế cũng có lúc thì con thấy bước chân lê đi thế này, nhấc
lên, nhấc xuống nó nhẹ nhàng thanh thản, nhưng cũng có lúc con có cảm giác hình
như là nó đẩy lên, có lúc con cảm thấy con vừa mới bảo: "Nhấc chân
lên" nó lại đẩy lên, thì có làm sao không ạ?
Trưởng
lão: À, con bảo: "Khi
nào cái lệnh của ý thức truyền, thì cái thân làm chứ không tự đẩy được, mày hãy
lui đi tao biết mày tưởng lực đó". Con lấy tác ý con dằn mặt nó
liền, đừng có cho nó làm những hành động đó, con hiểu không?
Phật tử
3: Dạ!
Trưởng
lão: Đó là biết
cái tưởng lực rồi, nên con dằn nó xuống! Lấy ý thức dằn, mình bảo: "Khi
nào tao bảo thì cái cơ của chân hay là tay mới đưa ra, chứ không được mà tự động
đẩy ra, tao cấm cái này". Mà mình làm cho mạnh thì cái ý thức của
con nó chủ động nó dẫn vô cái chỗ mà con chủ động con làm, chứ không được để nó
đẩy tự động vậy được.
Phật tử
3: Cứ 3 tiếng mấy,
mà tuổi của chúng con thì nhiều quá nên là…
Trưởng lão: Không có con! 3 tiếng rồi con sẽ
ngồi lại con mới quan sát, mà nó muốn tu nữa, không được! "Tao ngồi
tao xem coi kết quả của Thân Hành Niệm đi tới đâu, nó được mấy giờ? Mấy phút
đây? Chứ bây giờ mày ham tu nữa là không được. Tao thấy mà nó còn hôn trầm,
thùy miên, nó còn vọng tưởng là tao ôm pháp tao đi luôn 4 tiếng. 3 tiếng được
là tao ôm luôn 4 tiếng đó, để cho tao quyết sạch tụi bây. Tao ngồi tao nghiệm
coi kết quả của pháp này nó được mấy phút, mấy tiếng đồng hồ bất động". Như
vậy là con bảo nó.
Thí dụ như
nó muốn đi nữa: "Dừng lại ở đây là kiểm nghiệm, chứ không phải ở
đây là tu, ôm có pháp Thân Hành Niệm đâu. Kiểm nghiệm kết quả của pháp Thân
Hành Niệm lại, coi thử kết quả của pháp Thân Hành Niệm nó được mấy phút. Nó được
30 phút, được 1 giờ chưa? Được! Thì tao sẽ tu pháp Thân Hành Niệm này tao tăng
lên nữa để cho cái thời gian mà kiểm nghiệm nó sẽ tăng dài ra". Ờ
cứ như vậy đó! Bởi vì pháp mà mình ngồi lại mình giữ tâm bất động đó, thì mình
kiểm nghiệm lại cái kết quả của pháp Thân Hành Niệm, chứ không phải là mình tu
pháp đó để giữ tâm bất động. Mình chỉ kiểm nghiệm lại kết quả đó thôi.
Phật tử
3: Vâng! Trong
ba, bốn tiếng đấy, Thầy nói kéo dài trạng thái tâm bất động xem được đến chừng
nào?
Trưởng
lão: Ờ, bất động!
Đó! Nó vậy đó!
Phật tử
3: Vâng ạ!
(47:24) Ngọc
Chánh: Kính bạch Thầy! Cho phép con tường thuật. Con là Thích Nữ Ngọc
Chánh ở thành phố Bắc Ninh. Con vào đây gồm sáu chị em, đến nay còn hai chị em
con. Hôm nay cũng như ngày mai, tức trưa mai là chúng con chuẩn bị về, cho nên
hôm nay cũng là cái duyên….
Dạ kính bạch
Thầy! Con cũng nhận pháp của Thầy đến nay cũng chưa được 2 năm. Và sau khi con
được đọc sách của Thầy, được pháp hành từ Thầy trực tiếp, con cũng nỗ lực phấn
đấu để tu hành…, để trừ diệt tham, sân, si, mạn, nghi và cố gắng gìn giữ những
giáo pháp cho bản thân mình,….
Chúng con và
bạn đạo cùng tập cũng thọ Bát Quan Trai một ngày một đêm, thì chúng con cũng thực
hành những pháp hành của Thầy dạy. Lúc đó, Thân Hành Niệm cũng đi rất ít, bởi
vì bởi cái Thân Hành Niệm phải có các Thầy dạy bảo thì mới được đi. Chúng con
là phụ nữ, khi về nhà thì chúng con gia duyên cũng ràng buộc, cũng phải làm ăn,
nên những thời gian rảnh rỗi con cố gắng tu tập. Con thường xuyên hằng ngày đi
kinh hành 20 bước và ngồi kiết già hít 5 hơi thở. Rồi sau khi bạn đạo tụi con rời
thành phố Bắc Ninh vào đảnh lễ Thầy và cụ thể là Thầy dạy tụi con Thân Hành Niệm.
Từ đó con cũng cố gắng để thử sức con để xem như thế nào.
Và cũng sắp
được để vào đảnh lễ Thầy và cầu pháp của Thầy. Cho nên con cố gắng tu tập, thì
có cô Tâm. Tại vì chúng con là hai chị em gần nhau, thì con có nói với cô Ngọc
Tâm là thử sức. Thí dụ như đi 1 tiếng mà thấy vẫn khỏe khoắn. Hôm sau đi 2 tiếng
thì thấy nó cũng không váng đầu, mình vẫn đi được, thế tụi con mới nêu ý kiến,
Thầy đây rồi thì Thầy theo dõi con. Như tụi con thấy, nếu như khi con ngồi xả
nghỉ thì con thấy con vẫn bị hôn trầm nên con cố gắng tu tập.
Con càng nỗ
lực phấn đấu để con vào được gặp Thầy rồi trình pháp với Thầy, cố gắng nỗ lực
nhưng cũng chỉ được một chút ít rồi ra thôi. Chứ nhiều khi con vào đây nửa
tháng, thì bắt đầu vào thì con thấy chúng con: "Mình đi tu mà cứ
chạy suốt như thế". Và khi con đi thì con chỉ đi bộ. Đầu tiên con
đi 30 phút, thì con lại ngồi xả nghỉ, xong con mới tu tập. Sau đó thì con tiếp
tục con đi trong 1 tiếng.
Và sau khi vừa
rồi, thì con có tu tập pháp, hai cái quyển là thực hành pháp môn của Thầy dạy,
thì Thầy dạy rất kỹ càng. Khi mà đọc sách con thấy Thầy căn dặn là Thầy nói hết
cho các con nên làm thì con cũng cảm động. Và con thực hành thì ngày hôm qua tụi
con cũng đi được 2 tiếng, thì con cũng nói với cô Ngọc Tâm là cũng đi được 2 tiếng.
Nhưng vào hôm qua, riêng ngày hôm qua tụi con cố gắng đọc sách của Thầy, Thầy
có nói là: "Một vòng trong 5 phút thì coi thử theo dõi như thế" thì
con làm được và con đi liên tục con không nghỉ. Thầy kêu: "Sáu
vòng trong 30 phút thì con thử xem như thế nào mới theo dõi đồng hồ" thì
con làm đúng được như thế. Và con đi cố gắng là 2 tiếng liền, không nghỉ thì
con thấy rất tỉnh táo và thấy khoẻ khoắn. Cái đấy là pháp hành của con và con
xin trình Thầy. Ở nhà thì con cũng chưa được ăn một bữa, ở nhà có khi là vẫn ăn
ba bữa. Thế nhưng khi vào đây con cố gắng hành pháp và con cũng làm cho đúng hạnh
ăn một bữa mà con thấy cơ thể con vẫn rất khỏe. Thế thì, hôm nay con trình Thầy
pháp kinh hành của con! Và con cũng xin trước là đảnh lễ Thầy vì chúng con sắp
về. Cái thứ hai là xin Thầy cầu pháp, Thầy cho con được pháp hành nào để con được
tiếp tục tu hành ở nhà.
(52:23) Trưởng
lão: Con sẽ về
con ôm pháp Thân Hành Niệm lần lượt con tăng lên 3 giờ. 3 giờ rồi con ngồi con
kiểm nghiệm trong khoảng thời gian tâm nó bất động khoảng bao nhiêu? Hay hoặc
30 phút, trên 30 phút mà bị hôn trầm, bị thùy miên gì đó, bị vọng tưởng thì lúc
bây giờ con ôm pháp Thân Hành Niệm con tăng lên 4 tiếng. Mà nếu mà 4 tiếng con
ngồi nó bất động 1 tiếng, 2 tiếng mà nó bất động, thì con bắt đầu con ngồi đó để
cho nó tự quán trên thân tâm, con tu pháp Tứ Niệm Xứ.
Còn nếu mà
nó còn vọng tưởng, nó còn hôn trầm, thùy miên, tăng lên 2 tiếng đồng hồ mà thấy
nó còn, mà nó không dừng thì ôm pháp Thân Hành Niệm tăng lên 5 tiếng. Tu liên tục
pháp Thân Hành Niệm 5 tiếng, con ngồi lại 2, 3 tiếng nó không có, thì con tu Tứ
Niệm Xứ.
Mà con ngồi
lại 2, 3 tiếng nó không bất động nó còn vọng tưởng, nó còn hôn trầm thì ôm 6 tiếng
đồng hồ tu liên tục. Mà 6 tiếng đồng hồ liên tục, thì mấy con 6 giờ buổi sáng,
rồi 6 giờ buổi chiều, 6 giờ buổi tối, 6 giờ buổi khuya. Liên tục như vậy là 24
giờ, suốt ngày đêm con tu tập pháp Thân Hành Niêm, dập sạch nó liền tức khắc,
con ngồi lại bất động. Nghĩa là 6 tiếng trong một thời thời tu! Cũng như buổi
sáng là 6 tiếng, buổi chiều 6 tiếng, buổi tối 6 tiếng, buổi khuya 6 tiếng thì
24 tiếng đồng hồ rồi, thì nó suốt ngày đêm rồi! Mà con tăng dần lên cho tới 6
tiếng một thời tu của con thì nó hết giờ rồi, con ôm luôn 24 tiếng đồng hồ
trong một ngày đêm, thì nó sẽ dập nát hết vọng tưởng, rồi con ngồi lại nó bất động!
Có vậy thôi!
Bắt đầu từ
đó đó, con phải ngồi 7 ngày đêm không đói khát đó, nó mới chứng đạo đó, chứ
không phải là chứng đạo dễ đâu. Nó không có đói mình không ăn, chứ không phải
đói. "Bây giờ tới trưa, thôi để đi lấy ăn". Không!
Nó không đói là không ăn, không ăn là chết bỏ chứ nó ngồi bất động im phăng phắc,
nó không có khởi niệm. Ai đi lấy cơm thì lấy chứ con ngồi đây nghe nó an lạc,
nó không đói, không khát gì hết. Cứ ngồi hoài. Ờ, nó bất động thì cứ ngồi hoài.
Ngồi cho đến khi chứng đạo thì thôi. Chứng đạo rồi ăn một lần. 7 ngày đêm không
ăn uống là chứng đạo à. Đừng có sợ chết con! Không có chết đâu! Coi vậy chứ ở
trong pháp nó không có chết. Lúc bấy giờ, ai ở ngoài cũng hoảng hồn: "Trời
ơi cái bà đó bả không ăn, chắc là chừng hai bữa chắc bả tiêu bả rồi đó". Không
tiêu đâu! Thầy nói thật sự là pháp Phật hay vậy đó.
Tới giai đoạn
đó! Bởi vì pháp Thân Hành Niệm mà con đi suốt 6 tiếng đồng là nó liên tục hết một
ngày đêm đó rồi. Mà bảy ngày đêm rồi thì kể như không có ác pháp nào mà còn chướng
ngại trong đó được. Còn bây giờ mới 3 tiếng đồng hồ mà nhằm nhò gì. Mà mới tu
30 phút là đâu có thấm thía gì nó đâu, con hiểu chưa?
Ngọc
Chánh: Thưa Thầy
vâng ạ!
(55:08) Trưởng
lão: Rồi tới con đó.
Phật tử
4: Thưa Thầy!….
Con tập được 2 ngày, thì lời trong sách Thầy bảo là 30 phút là sau khi đi kinh
hành xong thì con sử dụng tập Định Thư Giãn.
Trưởng
lão: Ừ!
Phật tử
4: Nhưng mà khi
con tập Định Thư Giãn, ngồi thư giãn là con buồn ngủ, bị hôn trầm. Nếu như con
tiếp tục đi thì con thấy là nó bớt.
Trưởng
lão: Ừ, đúng rồi!
Con thư giãn mà nó buồn ngủ: "Tao ôm pháp Thân Hành Niệm ra tao dập
mày, tại mày không chịu ngồi nghỉ, tao ôm pháp Thân Hành Niệm cho mày không có
ngủ". Nó không ngủ được là con tiếp tục con tu. Nó ngồi nó nghỉ,
mà nó không buồn ngủ thì thôi. Được! "À, nó có vọng tưởng gì nó
có, kệ thôi, tao không nói chuyện, nhưng mà có buồn ngủ là chết đó, tao không
cho mày ngủ đâu". À, bây giờ con ngồi mới có 5 phút mà nghe nó lẳng
lặng, nó muốn ngủ: "Tao ôm pháp Thân Hành Niệm nữa, tao đi nữa,
tao không có tha mày đâu. Bây giờ tao ngồi lại, tao tu khoảng độ chừng 10 phút,
tao ngồi lại coi mày còn buồn ngủ không. Mà tao ngồi lại mới có 5 phút mà mày
còn nữa, tao đi nữa! Tao không có tha mày đâu". Đó là cách thức
mà con thư giãn, con ngồi nghỉ đó, chứ còn lúc mà con ôm pháp đi là khỏi nói rồi,
con hiểu không? Trong khi thư giãn mà có buồn ngủ là ôm pháp Thân Hành Niệm lại,
dập liền! “Không có để mày buồn ngủ. Chứ không phải là tao thư giãn mà
tao chỉ có cái pháp này tao ngồi tao thư giãn, tao chịu đựng cái buồn ngủ này
đâu, không phải đâu! Mày mà hở đầu ra là tao ôm pháp Thân Hành Niệm tao dập
luôn đó. Tao không cần biết mày đâu". Con biết cách như vậy là
con diệt nó đó.
Phật tử
4: Con đọc quyển
sách…. thì Thầy bảo là: "Đi kinh hành đi 20 bước… 10 bước. Rồi sau đó là
chúng ta hít thở 5 hơi. Hoặc là kinh hành 20 bước, 10 bước và ngồi kiết già hít
thở 5 hơi.
Cho con hỏi
nói chung là cái 20 bước… 10 bước, thì chúng con nhiều lúc cũng để thất, chúng
con đi từ ở đây xong đi ra ngoài kia. Rồi lấy mốc từ gốc cây này đến gốc cây
kia, nó có cùng như thế. Thì đi như vậy có được không?
Trưởng
lão: Rồi! Được!
Cũng như bây giờ con tính, con bắt đầu khởi sự ngay chỗ cửa này, con đi 1 vòng
tới đó thôi, con khỏi đếm. Con lấy cái mốc của khoảng không gian này, con tính
ra, thay vì con phải đếm 10 bước, 20 bước chứ gì. Đó! Bây giờ con đi 1 vòng
này, tức là tới giáp cái chỗ mà con khởi sự, nó là 1 vòng thì con không cần đếm
nữa, con chỉ cần bước đi thôi. Chứ không khéo mà con đếm thì bị phân tâm, vừa đếm
vừa biết bước đi thì phân tâm, con hiểu không? Nhưng mà vì mình không có cái mốc
của không gian, cho nên buộc lòng mình phải đếm để cho mình biết được thời gian
của mình trong khoảng đi đó bao lâu, con hiểu không? Còn giờ biết rồi thì nó dễ
rồi.
Nhưng Thầy
xin nhắc thêm nữa! Cái thời gian, ví dụ như đây là một vòng của nó mình đi,
nhưng mà sau đó thì con biết rằng vòng này nó sẽ hơn 20 bước. Nhưng mà đầu tiên
thì mình tập đi 1 vòng như vậy đó mình lấy cái chuẩn đi, sau đó thì con đi còn
có nửa vòng à. Nửa vòng! Tức là con bắt đầu từ đây tới đây, con dừng lại hít thở.
Chứ không có được mà chờ cho đi hết cái vòng này rồi hít thở, nó nhiều lắm!
Càng bớt lại nó chỉ còn có khoảng độ 10 bước hay 5 bước. Để cho nó kết hợp nó
thành 5 hơi thở trong bánh xe Thân Hành Niệm của con. Chứ con nhiều nữa thì đi
quá nhiều mà lại hít thở có 5 hơi thở thì cái đi nhiều quá nó cũng thừa, nó
không tốt.
Phật tử
4: Đi kinh
hành! Ban đầu thì lúc đó con cũng mới tập đi kinh hành, thì con có xu hướng đi
nhanh…. Tóm lại là con tập thêm 3 hôm nữa, con lúc thì đi nhanh cũng được, mà
đi chậm cũng được. Tức là ban đầu thì con đi nhanh, sau đó con đi chậm lại.
Trưởng
lão: Rồi con
lưu ý: Đi nhanh, mà sức cảm nhận được cái bước nhanh của con rõ ràng thì được.
Mà đi nhanh thì được, cảm nhận được cái bước đi của mình nó không rõ thì đi chậm
lại, để cho nó biết cái bước đi cho rõ, để nhanh quá, nó lướt lướt nó chỉ cảm
nhận sơ qua cái bước đi đó, thì như vậy chưa đủ sức tỉnh.
Do đó, con
lưu ý hễ đi nhanh thì cũng được, nhưng mà đi nhanh thì cái trí mà nhận bước đi
đó phải nhanh, phải cho rõ ràng thì mới bước nhanh được, mà nó không kịp thì
thôi, đi chậm lại! Để cho nó kịp, tiếp cận được thân hành của mình, chứ không
khéo nó tiếp không kịp. Đi nhanh quá nó chạy theo không kịp.
(59:47) Phật
tử 4: Dạ thưa
Thầy! Như bây giờ đi kinh hành đấy, bây giờ Thầy dạy là có 3 giai đoạn. Bây giờ
giai đoạn thứ nhất là mình đi 20 bước. Giai đoạn thứ hai là mình đi 20 bước rồi
mình đứng lại mình hít thở 5 hơi. Giai đoạn thứ 3 thì mình đi 20 bước rồi ngồi
xuống hít vào thở ra.
Trưởng
lão: Ngồi xuống!
Phật tử
4: Thì 3 cái
giai đoạn này đấy, thì con có được tập không? Ví dụ như buổi sáng con có 3 tiếng
để con tập. Thì việc thứ nhất con tu tập là đi kinh hành với kiểu thứ nhất rồi
con chuyển sang kiểu khác
Hay là con tập
theo kiểu đi kinh hành kiểu thứ nhất cho thành thục đi, sau đó tiếp tục bước
qua tu tập giai đoạn khác.
Trưởng
lão: Không phải!
Con phải tu tập như thế này:
Cái kinh
hành thứ nhất mà con đi thì con phải tập cho thuần thục trong 1 tuần lễ nguyên
một pháp đó, chứ không có được thời buổi sáng, con tu con đi kinh hành kiểu
này, rồi buổi chiều con tu con đi kinh hành kiểu khác, nó không thuần thục đâu
mấy con. Thà mấy con tập chuyên một cái pháp đi kinh hành, một pháp duy nhất
đó, mà giai đoạn của nó phải tập trong 1 tuần lễ, hay là trong nửa tháng.
Mình chuyên
nhất, lúc nào cũng tập riêng nó thôi, thì nó mới chuyên nhất con. Bởi vì nó
chuyên nhất nó mới có kết quả, rồi con mới tập tới cái pháp khác. Không khéo
con tập cứ xen kẽ, từ đó ba, bốn pháp thân hành này con cứ tập xen nhau, nó
không thành cái kết quả của nó để bước lên một giai đoạn khác.
Phật tử
4: Khi mà con
đi kinh hành, thì tay con để ở sau lưng, hay là con nên để tay như người bình
thường?
(1:01:21) Trưởng
lão: À! Coi như đi kinh hành, đầu tiên khi tập đi kinh hành con để tự
nhiên, đi cũng như người đi vô sự thôi. Tới giai đoạn thứ hai là kết hợp với
hơi thở rồi đó, thì tay để sau lưng mình. Phải hiểu rõ nó con. Bây giờ nó chỉ
còn có bước đi không à, chứ nó không có nhúc nhích cái tay nó đâu.
Còn đầu tiên
mình tập thư giãn thôi, tức là mình đi còn tay, mình đi nó nhúc nhích, theo cái
nhịp bước đi, tay nó có nhúc nhích theo, nhưng mà cứ để tự nhiên thôi. Bởi vì,
đầu tiên mình phải tập tự nhiên thì như vậy. Sau đó là bỏ hai cái tay vô, tới
giai đoạn thứ hai của nó là đứng lại hít thở rồi, thì chỉ còn có biết bước đi
thôi chứ cái tay không có được nhúc nhích nữa, cho nên cột nó ở sau lưng rồi.
Rồi tới thứ
ba nó cũng cột luôn. Rồi tới thứ tư là giai đoạn bốn, pháp Thân Hành Niệm là
coi như hai tay cột chặt vào nhau hết.
Chỉ có cái
giai đoạn thứ nhất là chưa cột nó thôi, để cho mình tập với cái đi tự nhiên của
một người đang đi, nó không phải là người đang ôm pháp tu. Nhưng mà nó quen với
cái tự nhiên đó rồi, để có sự chú ý của cái bước đi của mình. Cái người thường,
người ta đi tự nhiên, người ta không có chú ý bước chân đâu, người ta đi người
ta nghĩ chuyện này, chuyện khác, chứ không phải là như mình đi.
Còn mình đi ở
đây thì rất là tự nhiên như mọi người, nhưng cái ý của mình nó vẫn cảm nhận từng
bước đi, con hiểu không? Nó có cái cách đi từ từ, chứ con khép nó vô cái kỷ luật
quá là ức chế nó rồi.
Từ chỗ nó
bình thường, để nó chỉ còn sức nó tập trung thôi, nó không bị ức chế quá độ. Rồi
thấy nó được rồi bắt đầu mới trói hai tay nó lại. Bây giờ nó mới tập trung vào
bước chân nó kỹ hơn, thì nó không bị ức chế. Chứ không khéo vô đầu mà con ức chế
quá rồi thì bắt đầu nó sanh ra cái chuyện khác. Cho nên nó mới có giai đoạn một,
giai đoạn hai với giai đoạn ba đó con. Đó là kinh nghiệm tu như vậy.
Phật tử
4: Con hỏi thêm
một câu nữa. Bạch Thầy, khi bọn con bắt đầu tập đi kinh hành thì thật sự mình cảm
thấy có…. (. . .)
Ví dụ như là
nó có thể là đi 20 bước…., không thấy… vẫn không có cảm thấy đi rõ ràng,
nhưng mà mình cảm thấy nó đôi khi nó rất là nhỏ….
Dạ con muốn
hỏi là cách mà để đi kiểm tra mình đi được…, là có thành công hay không thành
công, thưa Thầy? Mình phải hỏi chứ nếu không bị ức chế. Làm sao mà con có thể
đánh giá được cách tu tập của con là đúng hay sai, hay là…
Trưởng
lão: À! Khi mà
con tu tập trên pháp Thân Hành Niệm như vậy, con đi vậy đó. Luôn luôn suốt thời
gian tu tập như 1 phút hay 1 giờ con đi, hay 30 phút, 1 giờ con đi mà con thấy
nó tập trung ở trên bước đi của con, con cảm nhận bước đi của con rất rõ ràng
thì đó là đúng cách. Mà đi như vậy đó, có lúc thì nó nhớ, mà có lúc nó quên,
thì con phải ngắt cái thời gian ngắn lại, chứ không được để tu, vì như vậy nó
không có kết quả. Nó phải tu ngắn lại, tu ngắn lại! Thay vì 30 phút thì con tu
lại chừng khoảng độ 15 phút, cho nó có chất lượng đầu tiên căn bản, chứ không
khéo nó mất cái căn bản của con, rồi nó không vô sâu được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét