176- NĂNG LỰC LÀM CHỦ CỦA NGƯỜI TU CHỨNG ĐẠO
(21:46) Trưởng
lão: Chứng đạo mặt mình đâu có thay đâu; chứng đạo đâu có nghĩa là da
mình nó thay da bằng vàng, bằng kim loại đâu. Không có. Chứng đạo mặt nào cũng
giống mặt nấy. Nhưng mà nó có sức tự cái lực ở trong thân của nó, trong tâm nó
có cái lực nó làm chủ được sự sống chết của nó. Nó hạnh phúc hơn mấy con.
Mấy con đau
thì nằm rên. Còn cái ông mà tu chứng đạo rồi đó, đau thì bảo: “Đi!” thì
cái đau nó đi mất. Nó sướng hơn mấy con là chỗ đó thôi, chớ đâu có cái gì khác
mấy con. Mấy con bảo bệnh đi nó không đi, mà cái người tu chứng đạo bảo đi thì
nó đi. Như vậy rõ ràng là cái bệnh nó đâu phải là thường.
Cũng như bây
giờ mấy con có đau nhức đâu, nhưng ngày mai mấy con bị nhức đầu, thì lẽ ra nếu
cái đau nhức đầu thì nó phải nhức đầu mấy con mãi mãi chớ. Sao bữa nay không có
mà ngày mai có? Vậy nó vô thường! Nó vô thường thì bảo nó phải đi chớ sao. Các
con hiểu, nó đâu ở trong thân mình đâu, nó ở đâu nó đáp vô thì đuổi ra chớ sao.
Bệnh nó ở đâu nó vô chứ đâu có trong thân. Các con hiểu chưa?
Bởi vì bệnh
là nghiệp, mà nghiệp là nhân quả, mà nhân quả thì nó ở ngoài, chớ nó đâu có nằm
ở trong được. Cũng như Thầy ngồi im lặng thì nhân quả vô chỗ nào được, tâm mình
bất động sao nhân quả được. Nhưng mà Thầy khởi nghĩ cái này kia là nhân quả nó
đi, nó vô đó. Nó vô đó thì nó bám mấy con, thì mấy con khổ đau. Các con hiểu
chưa? Con cứ hỏi Thầy đi. Rồi, con hỏi Thầy đi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét