177- TÁC Ý TẠO Ý THỨC LỰC
(23:20) Phật
tử 2: Dạ, thưa Thầy! chuyện ngày hôm qua đó thưa Thầy?
Dạ thưa thầy,
… (Không nghe rõ) về vấn đề đó Thầy, thì chỉ chúng con muốn biết pháp Thầy, và
cũng trông mong Thầy dành ít thì giờ hướng dẫn con về đây để có dịp gặp Thầy lần
đầu, thì thấy có thể làm sao đó thì mới xin để gặp như vậy. Với lại phần để
giúp Thầy trên cái vấn đề mà chính quyền hơi khó khăn đó, thưa Thầy? Thành ra
tùy duyên chỉ có thể tính cái chuyện đó sau. chỉ có xin nói chuyện với Thầy là
con muốn hỏi?
Trưởng
lão: Ừ, Có gì không
con cứ hỏi?
Phật tử 2: Dạ, thưa Thầy là con, con ngồi thiền
thì lúc mới vô thì con theo hơi thở… (Không nghe rõ). Thưa hỏi về cách tác ý
trong khi tu tập.
(24:46) Trưởng
lão: Cái đó nó chưa đúng con. Con nghe câu kinh Pháp Cú nói: “Ý làm chủ,
ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”. Mà con ngồi con cứ nhìn nó không, thì đương
nhiên ý con nó chỉ lặng lẽ nó nhìn cái đối tượng của nó, thì nó không đúng
pháp.
Khi mà có một
sự việc gì xảy ra, thì ngay đó tác ý liền. Ý làm chủ mà, để tạo thành ý thức lực,
ý như ý túc mà. Càng tác ý nhiều nó mới thành một cái lực của nó. Còn con, con
chỉ nhìn nó không. Khi mà cái tâm con nó im lặng, nó ở trong cái Không rồi, thì
con đâu còn cái ý thức, bởi vì nó im lặng. Con hiểu không?
Còn bây giờ
mình, trong khi nó còn niệm thì mình cứ tác ý, tác ý để trở thành ý thức lực, để
sau đó mình làm chủ được sống chết. Cho nên vì vậy những cái phương pháp mà ngồi
im lặng riết, cái niệm nó khởi thì nhìn nó, nó tan biến. Nhìn nó, nó tan biến
khỏi cần tác ý gì hết, nhưng mà ý thức con không làm việc. Con hiểu không?
Phật tử 2: Dạ! Nhưng mà con sợ khi mình tác ý
hoài thì tâm mình nó động… (Không nghe rõ).
Trưởng
lão: Ờ nó động,
chứ nó tạo thành một cái lực, để rồi ý làm chủ, ý dẫn đầu các pháp mà. Cho nên
sau đó, mình bảo nó bất động để vào cái định gì thì nó sẽ vào theo. Chứ còn bây
giờ con đâu phải định được, mà con ngồi cho nó bất động, mà con bất động là con
diệt ý thức thôi.
(26:07) Ví
dụ như bây giờ con muốn nhập vào cái định của Sơ thiền, để cho cái tâm con nó ở
trong năm cái chi thiền đó, thì con bảo: “Tâm ly dục, ly ác pháp, nhập Sơ
thiền”. Thì lúc bấy giờ con đã có Định Như Ý Túc rồi. Định như ý muốn mà.
Chớ mà con chưa có, mà con ngồi con giữ cái tâm con thì cái ý thức bị chìm. Còn
nó ghim vô cái định đó rồi, thì nó có năm cái chi thiền định của nó đó, thì cái
ý thức con nó chủ động đưa vô đó, thì nó không làm việc ở trong cái định của
con được, phải không?
Nhưng mà khi
con muốn ra thì cái ý thức nó điều khiển, nó đưa ra, nó bảo: “Xả ra cái
Sơ thiền để trở về tâm bất động” thì lúc bấy giờ ý thức nó điều khiển,
cái tâm con nó xả năm cái chi thiền, cái Sơ thiền, nó sẽ ra cái tâm bất động của
con.
Con thấy cái
ý thức nó lợi như vậy đó. Mà nếu mà con cứ ngồi im, con không sử dụng ý thức
cho nó có được như ý túc đó, Dục Như Ý Túc hoặc như Định Như Ý Túc đó, thì lúc
bây giờ con chưa có cái đó mà con cứ ngồi thì con sẽ bị diệt ý thức.
Mà cái pháp
của các hệ phái của tôn giáo của Phật giáo hiện giờ, thường thường là ở trên
kinh sách Đại thừa, Thiền tông là nó hay dạy để dừng cái ý thức của mình. Nhưng
mà không ngờ khi đó cái ý thức của mình nó chưa đủ lực mà nó dừng đi thì nó sẽ
không làm sao nó làm chủ. Cho nên họ tu hoài mà không làm chủ được sự sống chết,
vì vậy mà cũng không làm chủ được bệnh.
Cho nên đôi
khi như bệnh sơ sơ thì họ có thể vượt qua được. Nhưng mà bệnh nặng thì họ đi
nhà thương, không cách nào mà chạy khỏi hết. Cho nên con phải sửa lại thì con sẽ
tu tập đến nơi. Con sửa lại.
Phật tử 2: Cũng như bây giờ con phải sửa lại,
tâm con bị vọng tưởng nhiều thì như thế nào?
Trưởng
lão: Tác ý liền, nó
càng nhiều vọng tưởng thì ý thức lực con càng tập nhiều, cho đến khi mà con thấy
đó. Đến khi mà con thấy bảo cái gì nó nghe nấy, thì đó là cái ý thức lực của
con có rồi.
Thí dụ như
bây giờ cái thân con đau nhức, thường thường con ngồi tu đó, thì con nhắc: “Cái
tâm bất động đi! Thanh thản, an lạc, vô sự!” Rồi có niệm thì con tác ý. Con
tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.
Phật tử 2: … (Không nghe rõ).
Trưởng
lão: Cứ tác ý. Cứ
tác ý để tạo thành cái ý thức lực.
Phật tử 2: Cái câu con tác ý: “Tâm bất
động…”.
(28:17) Trưởng
lão: Rồi con cứ tác ý như vậy. Rồi đến khi mà con tác ý bảo: “Tâm bất động
thanh thản, an lạc, vô sự”, mà con thấy tự nhiên nó kéo dài một, hai tiếng
đồng hồ, đó là nó đã làm chủ được rồi, nó có ý thức lực rồi. Thì lúc bấy giờ
thân con thân con đau bệnh, con bảo: “Thọ là vô thường, bệnh này đi!” thì
con nghe nó im, từ từ nó không còn đau nữa. Thì con biết ý thức lực của con có
rồi, Dục Như Ý Túc có rồi đó. Thì lúc bấy giờ con biết sử dụng nó thôi, chớ con
không cần tu nữa.
Phật tử 2: Cho nên cái đó không phải mình động
… (Không nghe rõ).
Trưởng
lão: Đó là mình dùng
ý thức của mình nó động chớ mình không động đâu. Tới chừng mà nó đủ cái lực nó
rồi, con bảo nó im lặng là nó im lặng đó. Còn con giờ bảo nó im lặng mà nó cứ
khởi niệm thì con chưa có lực của ý thức, thì con phải dùng nó mà luyện cái lực.
Chớ con diệt ý thức của con thì con lấy cái gì con luyện cái lực này. Con hiểu
chưa?
Phật tử 2: Rồi thí dụ như mình đi kinh hành,
thì theo Thầy dạy con, con nói trong lòng con như là bước đi … (Không nghe
rõ).
Trưởng
lão: Không phải để
làm thinh mà biết cái tâm đâu. Con đi mà con biết cái chân đi, mà làm thinh con
biết như vậy đó, thì cái đó con ức chế ý thức. “Chân trái bước!” thì
con bước, “chân mặt bước!” thì con bước. Ra lệnh ý thức đó con, điều
khiển bằng ý thức không đó! Hành động đó con gọi là pháp Thân Hành Niệm.
Đầu tiên thì
con bước đi. Con bước đi thì đừng có làm thinh mà bước mà chỉ cảm nhận cái bước
đi, thì cái đó diệt ý thức. Dùng cái bước đi, dùng cái hành động bước đi đó là
diệt ý thức. Cho nên con nghe Thầy, Thầy dạy cái pháp Thân Hành Niệm. “Dở
chân lên!” thì dở chân lên. Đưa chân tới thì tác ý “đưa chân tới!” hạ
chân xuống thì “hạ chân xuống!” Cái pháp Thân Hành Niệm phải tác ý từng
hành động đó con, dùng ý thức mà luyện nó thành lực, chớ không khéo…
Phật tử 1: Thời gian bao lâu chớ không phải
như vậy hoài không có bỏ.
Trưởng
lão: Cho đến khi mà
con có lực con bảo nó làm thì nó làm thì thôi, mới thôi, không bảo nữa. “Tao
có lực rồi.” Còn chưa có thì phải luyện, luyện cái ý thức đó con.
Như vậy chớ
không phải luyện cái tâm bất động. Mà luyện cái ý thức cho nó có cái lực. Cho đến
khi bảo, cái ý thức nó bảo cái tâm bất động, thì lúc bấy giờ cái tâm nó nghe
theo nó bất động thì nó vô chỗ bất động, nó không vọng tưởng nữa. Thì như vậy
là không phải diệt ý thức. Mà tại vì cái (tâm) ý thức nó điều khiển.
Phật tử 2: Nó làm cho cái kia.
Trưởng
lão: Cái kia thì nó
mới đúng.
Phật tử 2: Dạ.
(30:46) Trưởng
lão: Bởi vậy đức Phật dạy trong bài kinh Vô lậu. Đó, mấy con thấy đức Phật
nói: “Có Như Lý Tác Ý thì lậu hoặc không sanh, đã sanh thì bị diệt; không
sanh thì sẽ không sanh, đã sanh thì bị diệt.” Lậu hoặc là cái sự đau khổ
phiền não ở trong lòng của mình. Ngày ngày mình tác ý hoài, thì nó sẽ tạo thành
cái lực của tâm bất động. Chớ không phải là mình cố mình giữ cho cái tâm yên lặng
đừng có khởi niệm, thì cái đó mình ức chế ý thức.
Do đó đức Phật
dạy, bởi vì pháp Như Lý Tác Ý của Phật là độc đáo nhất mà người ta không lưu ý,
không lưu ý pháp đó mấy con. Người ta chỉ biết là người ta tu cho cái tâm mình,
cái ý thức của mình đừng có khởi niệm, để cho mình đi vào sự bất động của nó
thôi.
Nhưng mà
không ngờ khi nó im lặng, ý thức nó không khởi niệm, thì nó rơi vào cái Không
tưởng, cái tưởng không của chúng ta không niệm, chớ không phải là ý thức. Mà
khi xả ra thì cái tham, sân, si chúng ta còn một đống chớ chưa hết đâu.
Cho nên thiền
sư coi vậy chớ còn giận. Cho nên vì vậy mà thiền sư gọi là thiền sư, ngồi thì
tâm nó không niệm, cả một giờ đồng hồ không niệm. Mà tất cả những sự việc mà xảy
ra sắp tới ở trong tương lai mà xảy ra cho vị thiền sư đó, nó không hiện được
trong tâm, tức là tâm không thanh tịnh.
(31:59) Trái
lại mà con mà tu tập đúng rồi, mà cái tâm thanh tịnh do cái ý thức điều khiển
đó, thì nó như là mặt nước hồ, nó trong vắt. Cho nên mọi sự việc tương lai sẽ xảy
ra cái gì nó cũng báo trên cái tâm của con.
Thí dụ như một
lát nữa là xe đụng ở trước cổng của mình, xe đụng hai người đó, có một người bị
thương và một người bị chết. Nó cũng hiện ra tương lai. Từ đây cho tới chín giờ
nó sẽ có sự kiện xảy ra nó cũng hiện ở trên tâm của mình liền. Mà trong đó nó
có sự dính dấp của nhân quả, là những người đó có nhân quả với mình, cái đó là
những người bà con của mình xảy ra tai nạn đó nó cũng hiện lên trên cái tâm của
mình.
Còn cái tâm
của mình thiền mà nó không biết cái gì hết, tức là nó Không tưởng. Còn
trái lại cái tâm mà nó thanh tịnh, nó thiền định mà như Thầy nói đó là do ý thức
nó làm chủ, nó dẫn vào thanh tịnh. Cái tâm thanh tịnh hoàn toàn đó thì nó như mặt
nước hồ, cho nên vì vậy tương lai gì xảy ra cái gì nó đều hiện trên tâm chúng
ta đều biết.
Còn khi mà ở
trên tâm thanh tịnh đó, mà chúng ta muốn biết tiền kiếp quá khứ của chúng ta
nhiều đời, nó cũng vẫn hiện lên trên cái tâm đó. Chớ không phải chúng ta dùng
cái gì để hiểu biết về quá khứ.
Mà cái tâm
yên lặng đó, thanh tịnh đó mà nó hiện lên cái đời sống quá khứ của chúng ta: Là
hồi đó mình ở làng nào, xứ nào, tên gì, họ gì, cha mẹ tên gì, họ gì, Nó đều hiện
ra trên đó. Cho nên chúng ta hiện lên trên tâm chúng ta. Cho nên vì vậy chúng
ta biết rất rõ. Biết rất rõ.
Và thí dụ
như muốn biết con tên gì? Họ gì? Ở đâu? Thì cái tâm thanh tịnh đó nó hiện ra
cái đời sống con ở trên tâm của Thầy đề biết hết. Nhưng mà nếu mà nói ra là
mình làm thầy bói, không được. Bởi vì người tu, người ta không làm thầy bói cho
nên người ta không muốn nói chuyện của ai hết. Người ta biết người ta có cái lực
như vậy gọi là Tuệ Như Ý Túc - tuệ như ý của mình muốn. Cái biết nó như ý mình
rồi.
Nhưng mà nó
phải ở trên cái tâm thanh tịnh, chớ còn cái tâm mà còn tham, sân, si thì không
có, tìm không ra. Bởi vì tâm tham, sân, si nó dày đặc, nó không có thanh tịnh
được. Thì do đó mấy con nhớ dùng cái pháp Như Lý.
Chừng nào có
bốn cái lực như ý: Định Như Ý Túc nè, Tinh Tấn Như Ý Túc nè, Tuệ Như Ý Túc nè, Dục
Như Ý Túc. Có bốn cái, bốn cái lực đó thì chúng ta không tu gì, không tu ý thức
nữa. Còn chưa có ý thức phải luôn luôn, lúc nào có những ác pháp đều tác ý đuổi
hết. Thì như vậy mấy con mới có được cái Như Ý Túc.
(34:34) Cứ
siêng năng đi, Thầy nói phải siêng năng hết mình, bảy tháng là xong hà. Bỏ hết
gia đình, chồng con hay con cái gì, đừng có động gì mình nghe, để cho mình tu.
Bây giờ bắt đầu bảy tháng thôi mấy đứa, lo cái gì bảy tháng thôi. “Bây giờ
trong cái phòng tao, tao có chừa cái cửa sổ nhỏ như vầy. Tụi bây làm ơn cứ trưa
bưng một mâm cơm vô cho tao thôi. Không cần nhiều, một bát cơm như vầy, với một
ít thực phẩm rau tương dưa gì cũng được. Cứ đem bỏ đó, thì tao đến tao lấy tao
ăn thôi. Đừng có động, đừng có hỏi mẹ sao này kia, đừng có hỏi tao gì hết, làm
thinh giùm”. Dặn nó hết rồi, con nỗ lực sống độc cư trọn vẹn.
Thầy nói thật
sự, đừng có ai động con hết, bảy tháng là xong. Chỉ mình ngồi mình siêng năng,
mình tác ý nó hoài, rồi thì nó phải im lặng chớ sao? Mà bảy tháng mà ngồi mà
tác ý, mà con biết hàng trăm, hàng vạn triệu câu tác ý chớ đâu phải một câu!
Bởi cái tâm
mình nó đâu vừa, nó nhiều chuyện lắm, cho nên tác ý hoài. Tác ý đến khi mà
không còn có, thì con biết hàng triệu vạn câu tác ý của con, chớ đâu một câu mà
được, mà hàng hàng vạn triệu câu tác ý mà hằng ngày siêng năng thì nó trở thành
cái lực ghê gớm lắm, chớ đâu phải vừa. Cái lực của tâm mà, không có vừa! Vậy mà
không có chịu siêng năng tác ý nữa thì không biết làm sao.
Tác ý để làm
chủ bệnh, tác ý để làm chủ thân mình, tâm mình, muốn chết hồi nào chết, muốn sống
hồi nào sống, đâu có khó khăn. Chứ mình cứ để cái tâm mình lăng xăng lo chuyện
này kia, ăn uống, rồi chết cũng không làm gì được hết, chết đem bỏ chôn chứ làm
cái gì. Các con cứ nhìn đồng mả, đồng mả của họ chôn biết bao nhiêu người luôn,
mà có người nào làm chủ được như mình đâu. Không phải là mình nỗ lực mình tu chỉ
có bảy tháng là xong à.
Cho nên đó
là một cái điều mà chúng ta phải nỗ lực cứu mình. Dù chúng ta, dù Thầy có viết
trăm kinh ngàn sách, thì gom lại cũng chỉ có bấy nhiêu đó mà thôi. Ai cũng phải
tự cứu mình, không thể một người nào cứu cho mình được đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét