175- TẠO DUYÊN ĐỂ ĐỘ CHÚNG SINH
(18:29) Trưởng
lão: Cho nên vì vậy trong cái thời đức Phật, Thầy sẽ nhắc lại một câu chuyện
của đức Phật.
Khi một hôm
đức Phật ôm bát đi xin như thế này, một bác nông dân cày ruộng ở dưới ruộng mới
chạy lên. Thì mới nhìn vào cái bát của đức Phật thấy trống không, thì ông nông
dân mới nói đức Phật: “Ông về ông cày ruộng như tôi vầy thì không bao giờ
đói. Còn ông xin đi như vậy, chớ người ta không cho thì ông đói. Tại người ta
không cho thì ông lấy gì ông ăn? Cày ruộng như tôi vầy thì làm sao đói, phải
không? Bởi vì có lúa tôi để dành tôi ăn hoài tui đâu có đói. Còn ông đi xin có
bữa người ta cho, có bữa không cho là ông đói đó.”
Thì ông nông
dân nói vậy, thì ông Phật cười, ổng ôm bát ổng đi. Nhưng mà ổng đi cuối cùng ổng
về. Ổng về, thì ông nông dân này chạy lên coi thử có không, nhưng mà lật cái nắp
bát ra thì không có cái gì hết: “Đó! Tôi nói ông không
nghe, bữa nay cho ông chết đói.” Thì ông Phật ông nói như thế
này: “Ta đâu phải vì cần cái ăn mà sống. Còn các ông vì cần cái ăn sống cho
nên phải cày ruộng cực khổ. Còn ta mà nếu xin không có ăn đó, thì ta về ta ngồi
thiền còn khỏe hơn ăn. Có phải không?”.
Ông Phật nói
rồi, “Ta về ta ngồi thiền thì ta không thấy đói khát. Còn mấy ông ngồi thiền
không được thì mấy ông mới đói khát, cho nên mới cực khổ mà làm. Ta đi xin là
vì muốn độ người ta, muốn giúp cho người ta, muốn gieo cái duyên để giúp, chớ
đâu phải là ta muốn ăn. Ta chỉ cần ngồi thiền. Bây giờ một năm, hai năm, mười
năm ta cũng không chết đói nữa chớ ở đó”. Có phải không? Vì “Thiền
duyệt vi thực, pháp hỷ sung mãn” mà. Các con nghe chưa?
Đó thấy
chưa? Cho nên ông Phật đâu phải vì đi xin ăn mà để sống. Mà vì muốn gieo cái
duyên với cái người mà phát tâm cúng dường, để nhận cái thực phẩm đó, để gieo
cái duyên mà độ người đó. Các con hiểu chưa? Tạo cái duyên cho người ta cúng dường
mình, tức là mình nợ người ta, để rồi mình nói người ta nghe. Con không có
duyên nói người ta không có nghe đâu, nói rồi cái người ta bỏ qua, các con hiểu
chưa?
(20:30) Cho
nên ông Phật hay thiệt. Mình làm chủ được cái đói, cái sống của mình rồi, thì cần
gì cái ăn cái uống? Nhưng mà vì cái duyên với chúng sanh, phải tạo duyên cho họ
có cái duyên với mình. Để rồi cái người mà phát tâm cúng dường đó, chắc chắn thế
nào mai mốt cũng đến thăm ông này à. “Ờ, nên bỏ bữa nay ổ bánh mì cho ổng
đi. Mai mốt không biết, bây giờ sao mấy bữa nay không thấy ổng. Mình nghe ông
tu dưới cội cây đó. Thôi, bữa nay mua một mớ bánh mì đến thăm ổng, coi ổng có
xin được cái gì không, cho ổng.”
Thì không ngờ
là cái duyên. Đến đó thì nghe Phật thuyết pháp rồi về bỏ hết gia đình, vô tu với
ông Phật chứng quả A La Hán liền. Các con thấy không? Ông Phật tạo duyên đó.
Cho nên hôm
nay mấy con có duyên mới về thăm Thầy, chớ cỡ không có duyên không có thăm Thầy
đâu. Ngày xưa mấy con ít ra cũng là sớt bát cho Thầy đó, ít ra cũng có ổ bánh
mì. Thành ra hôm nay mấy con nghe được Thầy nói.
Pháp của Phật
đơn giản, Tâm bất động mà, chỉ có siêng năng ngồi bảo nó bất động thì nó sẽ bất
động, nó chứng đạo chớ gì. Cố gắng bảo bất động riết thì nó sẽ bất động. Mới đầu
thì nó bất động không nổi đâu. Chuyện lung tung đủ thứ mà làm sao bất động?
Nhưng mà bền chí cứ rầy nó hoài thì cái tâm nó sẽ bất động được. Mà tâm bất động
được thì nó sẽ chứng đạo. Mấy con thấy nó đơn giản mà.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét