174- LUẬT XUẤT GIA CỦA ĐẠO PHẬT
(12:56) Phật
tử 1: Kính bạch Trưởng lão! Con xin xuất gia, mà con ở trong cái thất trong
con, con ở trụ xứ con, con ở độc cư con tu. Kính bạch Trưởng lão cho phép con.
Trưởng
lão: Không được. Xuất
gia là bỏ hết tất cả không còn nhà cửa, chỉ đi ra, đi vào trong một cái chùa. Bởi
vì xuất gia có nghĩa là cắt ái ly gia. Lìa gia đình mà. Lìa nhà cửa, sống còn
ba y một bát.
Nghĩa là đến
xuất gia rồi cạo tóc, rồi người ta sẽ trao cho mình một cái bát để ăn cơm.
Nghĩa là ngày đi khất thực phải đúng hạnh của nó, phải sớt ở trong bát chứ
không phải bưng cái mâm về ăn, hay hoặc là dọn một bữa cơm lên có dĩa bát này
kia, đồ ăn riêng rẽ, không được. Ôm cái bát đến đó xới cơm trước, rồi đồ ăn đó
bỏ vào trong một cái bát, bưng về ngồi đó mà lần lượt ăn theo đúng hạnh của một
người tu sĩ.
Và đồng thời
có hai bộ đồ mặc và một cái y thượng đắp mà thôi, không được nhiều đồ. Cho nên
lập hạnh đúng, mà khi bỏ rồi thì không được một người nào ở trong gia đình đến
thăm cái người tu sĩ. Bởi vì thăm từng tạo ái kiết sử cho người ta, người ta tu
không có giải thoát được. Cho nên đức Phật khi mà bỏ gia đình, bỏ cung vàng điện
ngọc, đi vào một cái nước khác yên tịnh sống để mà tu tập thì mới chứng đạo.
Cho nên xuất
gia là bỏ gia đình, bỏ nhà cửa mà, ly gia cắt ái mới gọi xuất gia. Còn muốn xuất
gia thì không được ở trong nhà, phải bỏ, đi vào cái nơi nào đó người ta sẽ cho
vào đó, chớ không được mà gia đình tiếp tế, gia đình không được đến thăm.
Khi xuất gia
rồi không được một người nào đến thăm. Có như vậy mới là xuất gia đúng hạnh của
người tu mà. Cho nên người ta xuất gia người ta bỏ đời, người ta phải làm chủ
sanh - già - bệnh - chết nè. Chứ không phải xuất gia vô tu có hình thức chơi
đâu. Không phải
Phật tử 1: Vì hoàn cảnh con hiện giờ thì con ở
trong thất con độc cư.
Trưởng
lão: Ờ! Bây giờ sống
độc cư tu như người cư sĩ vậy thôi.
Phật tử 1: Chừng nào con thấy gia đình đồng ý
vui vẻ thì con mới đi xuất gia.
Trưởng
lão: Thì đó là như vậy.
Là sau khi mà được chấp nhận được, bây giờ cho người đó xuất gia rồi thì không
được đến mà lai vãng, mà chạy tới chạy lui đi thăm mà như các chùa khác thì
không được. Ở đây là nhắm vào cái sự giải thoát mà. Rồi con yên tâm con.
(15:07) Thầy
nói về xuất gia, thì Thầy nói cho mấy con nghe về cái luật xuất gia của đạo Phật.
Khi một người cư sĩ hay hoặc một người tôn giáo nào đến xin Phật xuất gia, thì
bốn tháng được ở gần bên Phật và chúng Thánh tăng, bốn tháng, chứ không được xuất
gia liền.
Bốn tháng biệt
trú, người ta không cho về gia đình, ở gần bên Phật và chúng Thánh tăng trong một
khu rừng. Người ta cho ở trong một cái chòi, một mình ở trong đó. Rồi người ta
đưa ra những cái giới luật, mình phải sống đúng với những cái giới luật đó. Phạm
là người ta đuổi ra, người ta không cho ở, người ta không cho xuất gia.
Mà trong bốn
tháng sống đúng những cái oai nghi tế hạnh, những cái đời sống mà vô đó Phật
khép chặt. Vô trong đó bốn tháng mà thấy được là bắt đầu người ta làm cái lễ xuất
gia cho người đó trở thành người tu sĩ. Đạo Phật nó khó chớ đâu phải dễ đâu.
Bởi vì xuất
gia là đưa cái người đó đi vào một cái con người hoàn toàn nó không phải con
người sống ở trong thế tục được. Bốn tháng thử thách như vậy, cho nên mới gột rửa
cái tâm của người đó, soi họ coi có sống nổi hay không? Họ sống nổi những cái hạnh
giải thoát đó thì người ta sẽ chấp nhận. Mà sống không nổi thì thôi, cứ về bình
thường, không có tội lỗi gì hết.
Chớ còn xuất
gia rồi mà phạm phải một cái lỗi gì nữa thì đó là mình có cái tội lớn đó. Bởi
vì ví dụ như Thầy bây giờ ăn thêm một bữa, thí dụ như ăn ngày một bữa, mình ăn
thêm buổi sáng uống một ly sữa, thì Thầy đã phạm lỗi rồi. Tức là phỉ báng Phật
giáo đó, chớ không phải không. Cái lỗi lớn lắm. Chứ đừng nghĩ là quý thầy còn
ăn uống ba bốn bữa. Không phải đâu! Một tu sĩ là ăn một ngày một bữa. Đi xin ăn
mà sao ăn nhiều! Nhiều ai cho mình ăn?
Cho nên vì vậy
mà cái luật của đạo Phật nó kỹ lắm. Cho nên xuất gia là phải học cho đầy đủ rồi
mới dám xuất gia. Chớ không phải nghe xuất gia cái mình xuất gia. Chớ không phải
mang cái đầu tròn với cái áo này là xuất gia. Không phải đâu!
Nó cả một cuộc
sống của người ta, nó lìa ra cuộc sống của thế gian rồi, thì nó có cuộc sống mới
của nó. Mà mình sống mà đúng được như vậy đó thì đó mới giải thoát chớ, cái lối
sống giải thoát của người ta.
(17:22) Còn
cái lối sống của thế gian là lối sống không giải thoát. Nó thường xuyên nó chuyện
này đến chuyện kia, nó làm cho người ta khổ. Còn cái lối sống mà giải thoát đó
thì không còn làm khổ, nó hết khổ rồi.
Nó phải đi từ
cái lối sống mà. Bởi vì trong Thập Nhị Nhân Duyên mấy con biết, cái duyên Sanh
đó là cái đời sống. Mà cái đời sống của người xuất gia là chỉ còn ba y một bát,
là bỏ hết, cắt ái ly gia bỏ hết thì mới gọi là đời sống xuất gia. Còn bây giờ
mình còn sống trong gia đình, còn con còn cái, còn của cải tài sản tiền bạc,
thì tức là đời sống thế gian chớ làm sao là đời sống xuất gia?
Cũng như bây
giờ con có tiền gửi ngân hàng, con vô xuất gia để rồi lấy từng đồng lời sống,
thì cái này không được. Cái này không được. Phật cấm không cho cái điều đó, chỉ
bây giờ đi xin ăn. Đặng bữa nay đi xin người ta cho mình ăn, mà không cho thì về
nhịn đói ngồi thiền thôi. Chớ đâu có để sẵn đó, mà bây giờ lúc nào cũng có tiền
ra mua ăn thì không được. Không được dự phòng, đó là cái hạnh của người xuất
gia mà.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét