194- NGƯỜI TU SĨ PHẢI SỐNG NHƯ PHẬT
(33:10) Cho
nên khi mà vào thất thì nhất định là không nghe nữa mà chỉ có pháp mà thôi, ôm
pháp thì 7 tháng mấy con sẽ xong. Đó, thì chỉ có 7 tháng thôi, đâu có nhiều
đâu. Thầy nói 7 tháng thôi, đâu cần gì tu nhiều! Thì bây giờ Thầy cho mấy con
ngày cơm ăn. Tới trưa mấy con cứ đi, người ta sẽ để chỗ cái giàn cơm đó, thì mấy
con sẽ đúng giờ mấy con sẽ đi đến cái giàn cơm đó, mấy con lấy cái mâm cơm của
mình, xới cơm của mình vào bát. Và mấy con nhớ kỹ: Về vấn đề mà người tu sĩ đó,
chúng ta đều nhất định mình là người tu sĩ phải sống như Phật mà. “Sống
như Phật, như Pháp, như Tăng, như Giới” mà.
Cho nên sống
như Phật là mấy con sẽ sống như Pháp, bởi vì Pháp cũng dạy y như Phật sống chứ
gì. Mà Tăng thì cái người đệ tử của Phật phải sống như Phật thì cũng giống như
Phật thôi. Mà giới luật thì dạy phải nghiêm chỉnh, giới luật không vi phạm thì
cũng như Phật thôi. Chứ ông Phật không lẽ phạm giới sao? Cho nên mình chỉ sống
như Phật là mình sống đủ như Phật, như Pháp, như Tăng, như Giới. Có đúng không
mấy con? Chỉ cần sống như Phật mà thôi.
(34:15) Mà
sống như Phật như thế nào? Mấy con thấy, đức Phật đâu có bưng cái mâm về ăn bao
giờ. Các con thấy chưa? Đức Phật có cái bình bát. Cho nên trong khi mà ôm cái
bình bát đi ra xới cơm vô, phải không? Người ta khất thực thì người ta bỏ cơm
vô, rồi người ta bỏ đồ ăn gì đó, đức Phật mang về ăn. Còn mình thì người ta để
sẵn chỗ đó, mình xới cơm vừa đủ mình ăn. Mình ăn bao nhiêu mình biết mà. Mình xới
cơm. Rồi tất cả những đồ ăn đó, cái gì mình ăn được thì mình lấy mình bỏ vô.
Thay vì người ta làm cái mâm thì người ta không làm cái mâm, người ta để một
cái thau đồ ăn, người ta đậy nắp lại. Ba món đồ ăn, hai món đồ ăn, người ta để
đó với cái tô cơm. Mình lấy cơm rồi, mình giở cái đồ ăn đó, mình lấy mình bỏ vô
cái bát của mình chứ không có được lấy cái tô làm riêng. Không được! Các con muốn
ăn canh thì cứ đổ vô đại trong đó về ăn để sống chứ không phải để canh riêng,
cơm riêng. Các con hiểu chưa? Cho nên khi mà cho đồ ăn vô trong bát của mấy con
rồi, thì chỉ còn cái bát cơm với đồ ăn trong đó thôi, không có vật gì hết. Đậy
nắp lại, ôm đi về thất của mình.
Sau khi về
thất của mình rồi, phải ngồi ngay ngắn, đàng hoàng. Chứ không phải là muốn ăn
ngồi xẹo, ngồi quẹo là không được. Ngồi ngay ngắn đàng hoàng, trước mình tưởng
nhớ ơn của đức Phật dạy cho mình những pháp tu, ơn của những bậc Thánh Tăng, ơn
của Pháp. Đó là mình bữa cơm hôm nay mình đã nhớ ơn các vị chứ cúng các vị, các
vị có ăn đâu. Các con hiểu. Cho nên mình nhớ ơn các vị đó, hôm nay mình được tu
tập như vậy, được sống như vậy thì nguyện nhất định tôi sẽ làm đúng những hạnh
sống này. Phải không? Mấy con thấy không? Mình nói trong tâm trí của mình hàng
ngày để nhắc nhở mình đừng có sai phạm. Cho nên đến bữa ăn là mình nhắc nhở
mình rất kỹ cái điều đó.
Cho nên sau
khi mà nhắc nhở rồi, thì ngồi rất nghiêm chỉnh, lấy cái muỗng múc từng muỗng
cơm để bỏ vào miệng. Khi miếng cơm này ăn xong, nhai xong, nuốt xong rồi, thì mới
múc muỗng cơm khác, mới bỏ vào miệng, chứ không được ăn chưa nuốt xong cái lo
múc muỗng cơm khác nữa. Thì Thầy nói thật sự ra thì mình sao lo ăn quá, lật đật
quá, sợ hết nữa. Đó là cái sai mấy con. Đừng vội vàng, từ từ! Cho nên vì vậy
múc muỗng cơm này ăn, nhai, nuốt xong xuôi rồi mới múc muỗng cơm khác, rồi mới
bỏ vào miệng của mình rất là gọn gàng.
(36:30) Còn
ngày xưa, đức Phật như thế nào, mấy con? Không có muỗng đâu, đức Phật chúm bốc
ăn mấy con, có phải không? Đức Phật lại hay hơn mình. Ngài bỏ được cái muỗng,
còn mình tại vì người Việt Nam, chứ không phải người Ấn Độ. Người Ấn Độ nó ăn bốc,
còn người Việt Nam của mình nó không có ăn bốc, nó quen cái muỗng, cái đũa. Cho
nên vì vậy, mình người Việt Nam, tạm thời mình lấy cái muỗng. Chứ nếu mấy con
mà ăn bốc được, Thầy còn thấy trước khi ăn bốc thì mấy con phải rửa tay sạch sẽ
nha, rồi các con mới vô bốc ăn chứ. Đó là mấy con vệ sinh, phải không? Sau khi
ăn rồi, không lẽ bốc dơ như vậy mấy con không đi rửa sao? Tức là mấy con rửa
bát, rửa tay luôn, thì nó quá tốt, phải không? Các con thấy chưa? Trong cái vấn
đề ăn bốc, Thầy thấy rất tiện, chỉ có cái bát không, khỏi có muỗng đũa gì cả hết,
đó là cái hay nhất.
Cho nên Thầy
không ca ngợi về vấn đề ăn bốc bởi vì mình người Việt Nam mấy con, văn hóa dân
tộc của mình là ăn đũa, ăn muỗng. Phải không? Cái muỗng là hầu hết là người Tây
phương họ truyền qua. Tây nó ăn muỗng với nĩa, nó ăn muỗng nĩa chứ nó đâu có ăn
đũa. Còn mình là gốc Việt Nam, mình là chuyên môn ăn đũa. Tây nó cầm đũa nó gắp
không được, còn mình cầm đũa gắp được.
Còn Ấn Độ,
nó làm theo kiểu một mình, muỗng đũa nó dẹp hết, nó chỉ còn cái bàn tay bốc nó
ăn thôi. Cho nên ở đây chúng ta tùy theo cái văn hóa, cái phong tục của dân tộc
mà chúng ta thực hiện cho đúng cái oai nghi thôi, chứ không ép mấy con phải sống
như người Ấn Độ. Nhưng mà Thầy nói cái hay của người Ấn Độ là nó bỏ hết, tức là
nó chỉ còn có bàn tay, nó sẽ sử dụng để nó bốc nó ăn thôi, nó không cần phải có
muỗng. Nhưng chúng ta, cái phong tục của chúng ta như vậy thì chúng ta đã thấy
mình đã phá vỡ cái văn hóa dân tộc của chúng ta. Tốt hơn chúng ta dùng cái muỗng
được rồi mấy con. Cho nên chúng ta cũng ăn gọn gàng trong chánh niệm… chúng ta
múc bỏ vào miệng nhai nuốt rất là tề chỉnh.
Cho nên những
cái oai nghi tế hạnh, ăn trong sức tỉnh giác của chúng ta, để từng cái tâm niệm
tham ăn của chúng ta trong lúc đó nó hiện ra, chúng ta sẽ xả bỏ hết. Ăn trong tỉnh
giác mà mấy con, ăn trong tỉnh thức chứ không phải ăn trong cái mê muội, ham
ăn. Nó phải tập luyện. Mà tập luyện nó quen rồi thì nó dễ lắm mấy con, nó không
còn khó khăn nữa mấy con. Đừng nên không tập luyện. Đó là những oai nghi tế hạnh
của sự tu tập của chúng ta trong cái ăn uống của chúng ta.
(38:57) Đi
khất thực nhẹ nhàng, không vội vàng. Tới trưa thì đúng giờ. Ví dụ như bắt đầu
10 giờ, thì cái người mà thất ở xa đúng 10 giờ người ta đi. Thì khi mà người ta
đi về, ví dụ như cái chỗ kia là cái chỗ để cơm đi, thì 10 giờ là người ở thất
xa này họ đi đến. Còn cái người ở gần bên cái chỗ để cơm họ đi sau cuối cùng.
Khi cái người đó họ đi về thì cái người này người ta sẽ ôm bát tới, đi không đụng
đầu. Người ta biết chừng, ví dụ như đúng 10 giờ thì cái người này họ ôm bát họ
đi. Rồi kế đó thì cái người đó họ trở về thì cái người này người ta đi, rồi kế
cái người đó trở về thì cái người… Chúng ta tập một thời gian sau thì chúng ta
sẽ quen. Còn mới đầu thì cứ dòm chừng, “Ôi cha, mệt quá!” Nhưng mà thời gian
sau, mấy con tập rồi nó rất là quen mấy con, nó không còn khó nữa. Nó vì cái
thói quen mấy con mà nó đi vào cái oai nghi tế hạnh của chúng ta. Chứ còn mới đầu
thì chúng ta khó.
Cho nên
trong cái sự tu tập, mấy con phải cố gắng. Không thể Thầy cố gắng giúp mấy con
được mà phải mấy con cố gắng. Khi mà vào thất tu rồi thì mấy con không cần
nghe, không cần học thêm một cái gì nữa hết mà chỉ biết nỗ lực tu mà thôi. Vì
cuộc đời chúng ta sẽ tu trong 7 tháng. Mấy con nỗ lực trong 7 tháng thì nó
nhanh vô cùng. Mấy con học coi bao nhiêu năm, mà mình tu có 7 tháng à, chưa bằng
người ta ở trong một cái lớp học. Ví dụ như Thầy bây giờ Thầy vô cái lớp tiểu học
đi. Thầy vô cái lớp 1 ít ra một năm thì Thầy mới lên lớp chứ đâu phải là 6
tháng là Thầy lên lớp được đâu, phải không? Mấy con thấy không?
Còn bây giờ
đạo Phật dạy chúng ta cái pháp làm chủ sinh, già, bệnh, chết mà chỉ có 6 tháng,
tu không nổi sao mấy con? Bỏ hết đi, chúng ta dẹp hết đi, rồi 6 tháng chúng ta
vô thất, chúng ta tu cho thật sự tu đi, sáu tháng. Đừng có vô đó 1, 2 tháng, cứ
nhảy ra nhảy vô thì thôi thôi, chuyện đó không được. Vô là vô quyết liệt, vô
cho đạt được mới ra, thì 7 tháng mấy con quyết tâm, mà như vậy 7 tháng thì mấy
con sẽ ra. Mấy con thấy cái sức làm chủ của mình ghê lắm …, bởi vì nó quá
thanh tịnh. Còn mấy con cứ tu ra vô ra vô hoài thì mấy con tu dù bao nhiêu đời,
bao nhiêu kiếp nó cũng vậy, không đạt được thanh tịnh, bởi vì nó phóng dật. Cho
nên đức Phật nói: “Ta thành chánh giác là nhờ tâm không phóng dật.” Mà
mình muốn tâm không phóng dật là mình phải giữ trọn cái pháp tu, giữ trọn cái đức
hạnh của mình, cho nên hoàn toàn là sống độc cư, thì mấy con mới phòng hộ được
mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình nó không phóng dật, nó mới tu tập được,
mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét