195- KHI THẦY CÒN THÌ PHẢI RÁNG TU TẬP
(41:42) Đó
cho nên sự tu tập của mấy con phải ráng. Dù nam hay nữ, dù lớn tuổi, già mấy
con cũng phải cứu mình. Phải ráng mấy con. Được pháp mà không tu thì mấy con rất
uổng. Bởi vì đức Phật đã dạy: “Sanh đồng thời với đức Phật là khó” chứ
không phải dễ. Mà sanh đồng thời với một người đã làm chủ được sinh, già, bệnh,
chết cũng không phải dễ. Khi mà Thầy mất rồi không có người làm chủ được sinh,
già, bệnh, chết, rồi các cháu sinh ra sau này không gặp được. Làm sao gặp được
mấy con? Đâu phải dễ gặp một cái người tu chứng? Rất là khó mà gặp được chánh
pháp. Bởi vì cái người tu chứng đó mới dạy mình chánh pháp, còn người không tu
chứng thì họ kiến giải họ dạy mình làm sao mà có chánh pháp được. Làm sao có
kinh nghiệm biết làm chủ sinh, già, bệnh, chết như thế nào, mấy con.
Bây giờ đặt
thành vấn đề: Mấy con ngồi tu, mà cái tâm mấy con từ cái chỗ bất động, yên lặng,
thanh tịnh, mà nó hiện ra một cái tướng trạng gì đó, thì chỉ có người tu chứng
người ta biết, người ta giúp mấy con giải trừ thôi. Chứ còn mà không thật người
tu chứng thì mấy con chỉ còn tẩu hỏa nhập ma mà thôi. Nó nguy hiểm như vậy chứ
đâu phải dễ đâu. Cho nên vì vậy cái quyết tâm của mấy con tu thì cái đó là cái
tốt. Nhưng quyết tâm mấy con tu thì đi đến cái chỗ mà không có người tu chứng
thì mấy con sẽ lạc vào tẩu hỏa nhập ma. Mấy con sẽ bị thần kinh đó, bởi vì mình
rối loạn thần kinh rồi mà mình không biết. Cho nên vì vậy có một người tu chứng
rồi thì người ta biết là cái chỗ này là phải dừng lại để hướng tâm tác ý đi qua
một cái nẻo khác thì chúng ta sẽ phá vỡ nó đi.
Cũng như bây
giờ mấy con đang ngồi im lặng như thế này, bỗng dưng mấy con thấy một cái trạng
thái gì đó. Thì mấy con cứ ngồi đó, mấy con thưởng thức cái trạng thái đó thì mấy
con bị chết. Người ta bắt buộc mấy con phải đứng dậy đi kinh hành hoặc là xả
ngay liền, không được ngồi tu nữa. Thì mấy con sẽ bị mất cái đó đi. Các con hiểu
chưa? Người ta biết cái đó sai người ta … cho mấy con, còn mấy con đâu có biết.
Mấy con thấy nó an lạc quá, nó hỷ lạc quá, mấy con thích. Bởi vì dục mà, bởi vì
nó dục lạc, cho nên mấy con thích thì mấy con nhào tới mấy con tu. Còn khi mà gặp
thọ khổ thì mấy con thấy sợ quá mấy con không dám tu. Trong thọ khổ đó để mấy
con vượt qua những cái chặng đường của mấy con đi tới nửa, mà mấy con không dám
thì mấy con làm sao vượt qua? Trong khi cái người tu người ta biết đây là cái
chặng đường này phải vượt qua cái thọ khổ này, cho nên người ta bảo: “Phải bền
chí gan dạ, ôm chặt pháp vượt qua.” Thì mấy con vượt qua, mấy con thấy một cái
thế giới giải thoát rõ ràng ở bên kia nó chờ mấy con đó.
Phải không,
mấy con thấy không? Chỉ có cái người mà người tu rồi thì người ta biết cái lối,
người ta hướng dẫn mấy con. Chứ còn không khéo, không có cái người tu rồi thì
không biết được. Thấy đau quá, thấy khổ quá mà, ai dám tới nữa. Người ta sẽ dừng
lại đó, người ta đâu có dám tu tập nữa. Khổ quá mà người ta đâu dám. Nhưng mà
trong khi đó, một cái người tu chứng rồi người ta biết: “Ôm chặt pháp vượt qua
chứ đừng sợ!” Lúc đó tinh thần chúng ta phấn chấn không có sợ, bởi vì có người
hướng dẫn mà. Chúng ta vượt qua. Chừng vượt qua chúng ta thấy vọt lên một bậc
cao hơn, một trạng thái tâm bất động nó không phải như cái trạng thái bình thường
của chúng ta còn ở trong chưa ly dục, ly ác pháp, còn trong tham, sân si. Nó
khác rồi.
(44:49) Cho
nên vì vậy mà Thầy nói trong cái giai đoạn này mà mấy con không nỗ lực tu, mai
mốt Thầy mà tịch rồi thì mấy con kiếm Thầy thứ hai nữa chắc khó quá. Nhớ kỹ!
Cho nên trong cái giai đoạn này, ráng nỗ lực tu. Có cái gì mấy con hỏi mấy con.
Còn không khéo thì Thầy mà tịch rồi, thì lúc bấy giờ mấy con tu mà gặp khó khăn
biết hỏi ai bây giờ? Thiện hữu tri thức, ai cũng nói được nhưng mà cách thức
làm chủ sinh, già, bệnh, chết chưa ai làm được.
Các con biết,
cả một cái Phật giáo của chúng ta hiện giờ, mà các quý Hòa Thượng người nào làm
chủ sinh, già, bệnh, chết mấy con biết chưa? Các vị đâu có làm chủ được. Nếu
làm chủ được được thì phải biết đường dạy cho mấy con chứ, sao lại dạy cho mấy
con tụng niệm, sao lại dạy mấy con ngồi thiền ức chế tâm? Sao các vị lại đi bệnh
viện, đi uống thuốc? Các vị có làm chủ được đâu. Phải đi bệnh viện tức là chứng
tỏ các vị chưa làm chủ được. Đó thì rõ ràng hiện giờ nếu mà gặp được một bậc mà
tu để làm chủ sinh già, giải quyết cho những khó khăn trên bước đường tu tập của
mấy con thì mấy con biết hỏi ai bây giờ? Biết hỏi người nào … Mà nếu là một
mai Thầy ra đi, đâu có nghĩa là Thầy sẽ sống hoài đâu.
Thầy thấy Thầy,
khi tu xong rồi Thầy biết rằng chúng sanh rất khó độ, chứ không phải dễ. Nhưng
vì Thầy nghĩ rằng nếu Thầy không chấn chỉnh lại Phật giáo thì Phật giáo sẽ càng
lệch nữa. Người ta chỉ còn biết cúng bái cầu siêu, cầu an, người ta biết cầu khẩn
thôi chứ người ta lần lượt nó sẽ mất đi. Thầy sẽ dựng lại, dựng lại cái Chánh
pháp của Phật, để biết đường cho mấy con tu tập thôi. Như mà hiện giờ không có
người tu chứng mà Thầy tịch rồi thì con đường đó nó cũng sẽ kiến giải mất nữa,
không giải thoát được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét