163- BỊ HÔN TRẦM THÙY MIÊN THÌ ÔM PHÁP THÂN HÀNH NIỆM NGAY
Phật tử: Thưa Thầy! Trạng thái của con ở đây
là con đi kinh hành đi ba mươi phút, nhưng mà nhiều khi mình đi được hai mươi
phút thì con thấy nó cũng mệt mỏi, hôn trầm. Bình thường con đi kinh hành con
không phân biệt được đó là cái lúc đó con cũng có thể bị hôn trầm lười biếng,
con không phân biệt được hay là mình đi Thân Hành Niệm ạ, đi Thân Hành Niệm thì
ức chế cái hôn trầm hay là do cái bản năng lười biếng đó, cái hôn trầm lười biếng
con không phân biệt được.
Tại vì nhiều
khi con muốn cố lên, con muốn cố đi Thân Hành Niệm để vượt qua hôn trầm lười biếng
nhưng mà sợ là nó lại là ức chế.
Trưởng
Lão: Không phải đâu
con, để Thầy nói cho. Khi mà mình bị hôn trầm, thùy miên. Thì thật sự ra mọi
người chúng ta đều có cái Ngũ Triền Cái Tham, Sân, Si, Mạn, Nghi, mà Si là cái
hôn trầm thùy miên mấy con.
Bắt đầu bây
giờ trong cái sự tu tập của con, con thấy hôm là mình ngồi tu hay hoặc là mình
đi mà Kinh hành như vậy, mà nó bị như vậy. Thì con cố gắng, con ôm pháp Thân
Hành Niệm con dập nát hết. Con đừng có nhường nó, không có được. Mình phải dùng
pháp, mình dập nó xuống. Cái hôn trầm thùy miên phải dập, chứ còn không có để.
(42:22) Bây
giờ thí dụ như nó mệt nhọc quá, có lẽ nó là do mệt nhọc. Hoặc là ban ngày mình
làm cái gì, ban đêm mình mệt nhọc quá có thể nó buồn ngủ. Nhưng mà khi ôm pháp
Thân Hành Niệm vô rồi thì nó tỉnh hết, nó không có còn đâu, dập xuống hết. Nó
làm cho mình lười biếng, làm cho mình bằng cách này kia. Thì do đó mình có những
cái lí luận là mình thấy sợ tội cái thân của mình, nó sẽ mất sức này kia. Nó lí
luận để cho mình dung dưỡng nuôi cái sai của nó con.
Cho nên ôm
pháp luôn, dập: "Tao cho mày chết chứ đừng có nói chuyện mà tao
nuôi dưỡng mày, tao cho mày tiêu chứ ở đó". Thì ôm pháp Thân Hành
Niệm tác ý. Khi mà nó bị như vậy, tác ý càng to: "Dỡ chân lên, đưa
chân tới, hạ chân xuống". Làm liền vậy, nó vậy đó, thì bắt đầu nó tỉnh.
Phật tử
Minh Châu: Dạ! Thế
nói ra miệng được không thưa Thầy?
Trưởng
Lão: Ra miệng, ra tiếng
đó con. Khi mà bị như vậy đó, thì các thất ở đằng kia người ta đều nghe con hết.
Nhưng mà con sẽ tìm cái chỗ nào mà xa người ta, con sẽ một mình mà con la làng,
người ta không nghe đó, thì thôi con thắng nó đó.
Phật tử
Minh Châu: Dạ con
thì con không dám tác ý ra tiếng, nhiều khi con cũng nghĩ là tác ý trong đầu
thôi thì nó hơi yếu hơn so với khi mình nói bằng miệng, nói thầm thôi là con
cũng thấy được rồi.
Trưởng
lão: Nói thầm nó
cũng mạnh hơn là nói trong đầu con. Mà con la lớn nữa thì nó lại còn mạnh hơn nữa.
Cho nên có nhiều người họ nói cái ông đó điên, sự thật không phải. Người ta
đang phá cái hôn trầm thùy miên của người ta. Người ta phải tác ý lớn qua cái
hành động của người ta, chứ không phải không. Phải mình phải biết sử dụng con
mình, biết áp dụng đó.
Cho nên khi
thí dụ như con ở cái thất này đây, mà con thấy cái bên đây, cái rừng cao su vắng
vẻ con qua. Mà bị hôn trầm quá , con đi qua bên đó: "Tao cho mày
qua bên đó ma ăn mày cho rồi". Nó cũng sợ, nó cũng bớt rồi đó, mà la
nó hơi là nó tiêu hết.
Chứ đừng có ở
gần đây mình la quá, người ta động. Người ta động, người ta tu không được. Mình
đi qua bên kia xa, rồi mình sẽ sử dụng toàn cái lực của mình. Mà cái tiếng, cái
âm thanh của mình phát ra nó có cái lực mạnh lắm mấy con. Cái lực mạnh, nó tỉnh
mau lắm mấy con.
(44:25) Cho
nên phá đi con, đừng có dung dưỡng nó gì hết, không sợ nó. Hễ nó hôn trầm thùy
miên mà nó ló cái mặt nó ra rồi, biết rồi thì: "Tao có pháp Thân
Hành Niệm là mày chết. Tao có pháp mà, chứ đâu phải là tao không có pháp đâu,
tao sợ đầu hàng mày". Dẹp! Đập xuống hết! Với loạn tưởng mấy con. Loạn
tưởng, ngồi đây cứ niệm này nó chưa xong, nó tới niệm khác lia lịa lia lịa. Tao
ôm pháp Thân Hành Niệm tao cho mày, cán nát mày hết đó.
Bởi vì bây
giờ mấy con tập cái pháp Thân Hành Niệm cho nó quen, nó thành như cái cỗ xe nó
chạy. Từ hành động này nó liên tục tới hành động kia, mỗi hành động là một cây
chặn cái bánh xe đó mấy con. Cho nên nó cứ chạy hoài, nó chạy, khi mà nó bị chướng
ngại đó: "Tao dùng cái bánh xe này, tao chạy, tao cán nát hết".
Nó thành ra
cái bánh xe kiên cố, nó chạy nó cán nát tất cả những chướng ngại pháp. Nó không
có để hôn trầm, loạn tưởng như nào. Pháp Thân Hành Niệm nó hay là nó phá, nó dập,
nó phá. Mà chiếc xe này nó chạy, mà kiên cố được thì nó trở thành căn cứ địa.
Không có cái hôn trầm, giặc hôn trầm thùy miên, không có cái giặc cảm thọ nào
mà đánh vô nó được trong cái xe Thân Hành Niệm hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét