162- CÁC TRẠNG THÁI ỨC CHẾ
(39:46) Phật
tử: Con xin hỏi là, làm như thế nào để phân biệt được cái trạng thái là
mình bị ức chế hoặc là cái trạng thái mà hôn trầm lười biếng?
Trưởng
Lão: Bây giờ cái trạng
thái mà ức chế đó con thấy rất là rõ. Bây giờ cái sức của con, bây giờ con ngồi
lại mà con cố, con giữ cái tâm con bất động. Cái ý thức con không khởi niệm gì
hết, hoàn toàn con im lặng đó là con bị ức chế.
Cái thứ hai
là con bị ức chế bằng cái đối tượng, bằng cái đối tượng của nó. Cứ thấy hơi thở
ra vô, ra vô vậy mà trong đầu không có niệm nào khởi thì là hơi thở ức chế ý thức,
thì bị ức ức chế, đó là cái thứ hai. Cái thứ ba là con dụng cái pháp nào con tu
tập là bị ức chế. Ví dụ như con đi kinh hành thì con nếu mà cứ biết bước đi
hoài, con ráng tập trung dưới bước đi mà ý thức con không khởi thì con cũng bị ức
chế.
Còn ở đây người
ta tập tỉnh thức để rồi người ta xả tâm. Cho nên niệm nó cứ khởi ra, người ta xả,
chứ người ta không có diệt nó. Còn con mà bây giờ tập tỉnh thức mà con đi một
giờ, hai giờ mà nó hoàn toàn nó không niệm là coi chừng con bị ức chế. Còn người
ta tập tỉnh thức, người ta đi để người ta đi vậy, thì thỉnh thoảng nó có niệm,
người ta đâu có sợ,
Niệm để nó
sau này tôi xả mà, nhưng tập tỉnh thức cho nó có tỉnh thức. Mà khi tỉnh thức
con mới thấy niệm nó khởi ra con thấy, con biết, đó là tỉnh thức. Cho nên đừng có
diệt niệm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét