16-LỢI ÍCH CỦA PHÁP THÂN HÀNH NIỆM
(09:26) Bây giờ nó thành bánh xe Thân
Hành Niệm rồi thì hành động đó, nó chạy! Cho nên, hôn trầm thùy miên không thể
nào đánh vào con được. Con cứ đi hoài mà đi theo cái kiểu: "Dở gót
lên, dở chân lên, đưa chân tới, hạ chân xuống, hạ gót xuống", rồi
chân này. Cứ như vậy đúng 10 bước thì các con lại ngồi xuống đưa tay, đưa chân,
rồi chống tay, chống chân, rồi hít thở. Hít thở xong rồi đưa tay ra sau chống đứng
dậy, rồi bắt đầu tiếp tục đi 10 bước nữa. Thành ra một cỗ xe thân hành nó chạy
rồi. Khi nó chạy, thuần thục rồi, nó trở thành kiên cố, cho nên con đi suốt đêm
không bao giờ có buồn ngủ. Pháp đó nó như vậy. Nó diệt luôn những niệm ở trong
đầu của con, mà mục đích con có ức chế ý thức con đâu. Tại vì nó tập thân hành
mà! Cho nên vọng tưởng không có ló đầu ra được.
Khi mà con tập
như vậy rồi, thì bắt đầu con ngồi lại, con thấy suốt thời gian 3 tiếng đồng trong
một buổi tu. Cũng như buổi chiều 2 giờ cho đến 5 giờ, con cho bánh xe Thân Hành
Niệm con chạy suốt 3 tiếng. Nhưng mà đầu tiên con tập sao cho nổi, con phải tập
từ 30 phút, dần dần con tăng dần lên thì con chạy được 3 tiếng đồng hồ. Suốt 3
tiếng đồng hồ, con ngồi lại, con thấy tâm con bất động, thanh thản, không hôn
trầm, thùy miên, con ở trên trạng thái đó gọi là Tứ Niệm Xứ. Tại vì tự nó không
niệm chứ đâu phải con ức chế nó đâu, con hiểu không? Cho nên con ở trạng đó nó
kéo dài ra được 1 giờ, 2 giờ, 3 giờ, 5 giờ, 7 giờ, 1 ngày, 2 ngày, không thấy
đói khát, con ở trong trạng thái đó luôn. Tức là con sẽ chứng đạo tại trạng
thái bất động đó, chứ không phải chứng đạo cái gì cả, con thấy không?
(11:04) Nhưng bây giờ con mới ngồi được
30 phút, nó yên lặng, mà tăng lên 40 phút hay là gần 1 giờ thì nó có niệm. Ôm
pháp Thân Hành Niệm trở lại, tu lại liền, cán cho nát hết. Ngồi lại 1 giờ không
có, mà lên 2 giờ thì có, nên ôm pháp Thân Hành Niệm tu tập nữa. Ngồi lại 2 giờ
không có, mà 3 giờ có, ôm pháp Thân Hành Niệm cán nó nữa, chứ con không có dùng
phương pháp nào ức chế, mà chỉ ôm pháp Thân Hành Niệm! Để cho nó, tập thân hành
đó cho nó cán nát cái tụi đó hết. Khi nó cán nát hết rồi, mấy con ngồi 1 ngày,
2 ngày nó vẫn yên phăng phắc. Tự nó yên chứ. Tại vì pháp đó nó diệt. Cho nên đức
Phật mới gọi là: "Thân Hành Niệm". Pháp Thân Hành Niệm là một pháp để
chúng ta đi đến chỗ chứng đạo mà chúng ta không bị ức chế tâm, có phải không?
Bây giờ Thầy
nói pháp Thân Hành Niệm mấy con thấy nó rất thực tế. Mà cuộc đời mình sanh ra
làm người có thân là khổ. Sanh là cuộc sống hằng ngày đủ chuyện nó làm cho
chúng ta phiền phức mấy con. Phải lo toan cái này, cái nọ, cái kia, rồi đời sống
ăn uống, ăn mặc, rồi bà con thân thuộc, mọi cái đều vây quanh chúng ta làm cho
đời sống bất an lắm. Rồi thân của mình nó cũng đâu phải để yên mình, nay thì mạnh,
hở chút thì đau, con thấy không? Mà đau thì phải đi bác sĩ, đi nhà thương, nó
nhẹ thì mình mua thuốc về uống nó qua, mà nó nặng thì phải đi nằm nhà thương,
không cách nào mà có thể tự nó hết được. Vậy mà pháp Phật dạy chúng ta, đuổi ra
hết!
(12:39) Bây giờ, thí dụ thân mấy con
đau, nó đau bụng hay nhức đầu, hay đau bất cứ một cái gì mà các con còn đi Thân
Hành Niệm được, ôm chặt pháp Thân Hành Niệm, cứ ôm để nó cán sạch ba cái cảm thọ
đau đó, bệnh nó hết liền mấy con! Pháp Thân Hành Niệm nó hay lắm!
Nhưng bây giờ,
mấy con đau bán thân mấy con làm sao đi được, phải không? Bây giờ nó như vậy,
thì mấy con nằm đây mấy con dùng hơi thở. Bởi vì Thân Hành Niệm nó có hơi thở
mà mấy con: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô; an tịnh thân
hành tôi biết tôi thở ra". Cứ ôm chặt nhiếp hơi thở, ôm chặt tác ý nhiếp
hơi thở, thì thân của con nó phục hồi nó đi lại bình thường. Chứ nó đâu phải nằm
liệt hoài được đâu. Mình an ổn mình chẳng sợ nó thì cứ ở yên mình nằm thôi.
Mình không đi được, thì cứ ôm chặt pháp này mà vượt qua. Kêu là vượt nghiệp bằng
phương pháp của Phật.
Câu tác ý:
"An tịnh thân hành" trở thành ý thức lực: "Ý làm
chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp” mấy con, câu kinh Pháp Cú dạy rất
rõ mà. Con dẫn vào chỗ thân tâm an ổn mà, thân an ổn không còn đau, thì buộc
lòng mấy con không đau nữa. Mấy con thấy Phật pháp hay quá! Cái thân mà mấy con
gặp Thầy, Thầy dạy mấy con ráng tập. Có gì Thầy dạy.
Bây giờ mấy
con tập pháp Thân Hành Niệm: "Sao bữa nay mình lại dở gót lên, nó
nghe dường như là nó đẩy cái gót mình dở gót. Dở chân lên dường như cái gì nó
nhẹ bổng như thế này, nó đẩy lên được". Thì hỏi tại sao
nay nó lạ như vậy? "Mọi lần thì con dở gót lên thì con dở lên, rồi dở
chân lên thì dở lên nghe nó nặng nề chứ nó đâu có nhẹ như vậy, mà sao nay nó lạ
lùng?"
Thì Thầy bảo:
"Tác ý ngay liền dừng lại, không có được đẩy". Con
nhắc cái thân tâm con: "Bây giờ không có cái lực nào đẩy mà hãy
dùng cái sức lực của con, dở gót, dở chân lên chứ không được đẩy". Con
cấm nó liền tức khắc, mình dùng ý thức dẫn nó vào, chứ không có cho nó được làm
bậy. Chứ không nó làm mấy con sẽ thích quá trời, "Bữa nay đi sao nhẹ
nhàng như là bay bổng vậy", thì đó là mấy con bị tưởng rồi
đó. Phải dằn mặt nó, phải vạch nó xuống liền chứ không được để cho nó xoay vô.
Bởi vì thường thường ý thức của chúng ta mà nó đi như vậy, nó gây một cảm giác
an lạc, nó làm cho chúng ta thích thú, nó gợi cho chúng ta hoan hỷ, tức là dục
đó mấy con, mà mấy con thích nó là mấy con bị rơi vô trong cái dục đó.
(14:57) Thay vì ở đời, có những cái dục
nó cám dỗ chúng ta mới chạy theo đời. Thì trong đạo nó có những cái dục, nó cám
dỗ chúng ta chạy theo dục của đạo, nó làm cho chúng ta thích thú. Nhưng mà
không ngờ đây là dục đạo, nó đưa chúng ta đi đến con đường không giải thoát. Mà
đức Phật dạy: "Ly dục"- ly dục đời mà cả ly dục đạo,
chứ đâu phải ly có dục đời không, các con nhớ kỹ!
Đạo nó có
cái dục của nó. Các con tu một thời gian sao nghe nó hỷ lạc: "Bữa nay
ngồi an tịnh lắm, mình nghe thấy thích quá". Đó! Mấy con bị
dục rồi đó. Chặn ngay liền, không có được để nó mấy con. Cho nên Thầy dạy mấy
con là thực tế để đi vào cứu mình. Sau khi tu tập mình đẩy lui được bệnh, mình
làm chủ được sự sống chết, muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống.
Nhưng ở trên mảnh đất tâm của các con bất động, thì mấy con mới muốn chết hồi
nào chết, muốn sống hồi nào sống, chứ tâm mấy con còn lăng xăng, lộn xộn, còn
hôn trầm, thùy miên là không bao giờ mấy con làm chủ được sự sống chết của thân
mấy con đâu. Nhưng bây giờ mấy con có thể ở trên mảnh đất tâm của mấy con chưa
được; đuổi bệnh mấy con có phương pháp đuổi được, nhưng đuổi bệnh nhẹ thôi chứ
bệnh nặng mấy con đuổi không đi.
Thí dụ bệnh
nhẹ như nhức đầu, cảm hay cái gì sơ sơ, thì mấy con trú vào hơi thở của mấy con,
mấy con nhiếp tâm, chừng cái tâm mấy con trú vào hơi thở, rồi mấy con tác ý thì
bệnh đó nó sẽ đi. Nhưng nó không phải là con ở trên mảnh đất tâm bất động. Chứ
con ở trên mảnh đất tâm bất động là mảnh đất tâm Vô Lậu. Vô lậu là không còn
đau khổ, chữ "Lậu hoặc" có nghĩa là không đau khổ. Mà tâm con ở trên
mảnh đất đó.
Thí dụ bây
giờ Thầy nói: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Bây
giờ nó ở trên sự yên lặng đó nó không khởi niệm, mà nó không hôn trầm, nó tỉnh
táo như thế này, thì có cái bệnh đau nào vô đó được đâu con? Thân này, không có
cái bệnh nào mà xen vô ở đó. Mà đã nó xen vô đó thì mình có được thanh thản, an
lạc chưa? Tức là mình chưa đủ sức ở trong đó, nó lôi mình ra. Vì vậy cho nên
mình tập đến khi mình ở trong đó được thì bắt đầu bây giờ bệnh đau nào trên
thân nó cũng đẩy ra hết. Nó vô lậu mà! Nó không còn cái đau khổ xen vô đó được.
Cho nên nó cụ thể, rõ ràng, chứ đâu phải gì mơ hồ đâu!
(17:09) Bây
giờ mấy con thấy là tâm bất động, thanh thản mấy con có rồi, nhưng mà duy trì
cái đó mấy con phải tập luyện, mấy con sống trong đó phải tập luyện mấy con,
rèn đến sức tận cùng. Mấy con còn trẻ mấy con tập tu. Bây giờ thật sự ra mấy
con có học cách gì đi nữa, mấy con cũng đang khổ. Bằng Tiến sĩ, cao học, trên Đại
học nhưng cuối cùng mấy con cũng bị lệ thuộc vào sanh, già, bệnh, chết. Mấy con
cũng không cứu được mình đâu.
Nhưng mà
phương pháp của Phật, nó không cần đòi hỏi mấy con học cao, cần mấy con có hiểu
biết và mấy con thực hành đúng, chỉ thời gian trong 1 năm, 2 năm. Thầy nói cao
lắm là một người bền chí, mà tu chậm nhất là 7 năm cũng làm chủ được sự sống chết.
Chứ không phải là nói là: "Tôi phải tu suốt đời, hay tu vô lượng
kiếp". Nó không phải tu vô lượng kiếp mấy con. Mấy con bền chí,
được Thầy hướng dẫn cặn kẽ tu pháp Thân Hành Niệm. Lần lượt cứ từ 30 phút tu
Thân Hành Niệm tập lên, rồi 1 giờ, rồi 1 giờ rưỡi, chứ không phải vội mà ráng
là tập cho tới 3 giờ đồng hồ mà cái sức mình chưa chịu đựng nổi, thì như vậy là
mấy con ức chế quá độ, thì mấy con không thành công.
Thầy dạy mấy
con tập 30 phút. Bắt đầu tập là mấy con tập đi pháp Thân Hành Niệm, thì mấy con
sẽ tu tập từ 20 phút lên 30 phút, rồi 40 phút, rồi 50 phút, rồi 1 giờ, cứ từ từ
cơ thể của mình nó thích nghi được thì mình cứ tăng dần lên. Tăng dần lên suốt
3 tiếng đồng hồ đi mà nó thấy an lạc, thấy yên ổn, nó thấy dễ chịu, thì mấy con
ngồi lại, mấy con sẽ thấy nó được yên lặng ở trong khoảng thời gian bao lâu?
Mà nó tới
khoảng thời gian đó rồi, thí dụ như 1 giờ mà trên 1 giờ thì nó bị vọng tưởng hoặc
là nó còn hôn trầm, thì mấy con ôm lại pháp Thân Hành Niệm đi nữa. Đi nữa để mấy
con tăng lên 2 giờ thì mấy con thấy, bây giờ 2 giờ nó bình yên rồi, mà 3 giờ
thì chưa được, thì mấy con ôm pháp Thân Hành Niệm đi nữa. Mấy con Tăng lên 3 giờ
mấy con ngồi bất động. Tại pháp đó nó diệt, nó đem lại sự bình an cho con chứ
không phải con trực tiếp đem pháp mà con ngồi con giữ tâm con bất động để rồi
kéo dài nó đâu. Tại pháp tu tập này, nó mới đem lại tâm con bình an. Bởi vì nó
có phương pháp mấy con!
Cho nên mấy
con lớn tuổi rồi thì thời gian nó không lâu, mấy con hãy cố gắng sắp xếp gia
đình cho ổn, mấy con về gần được bên Thầy. Thầy cất những cái thất này là Thầy
cất cho mấy con, chứ không phải cất cho Thầy, Thầy ở gì hết! Để cho mấy con sống
đúng hạnh của con là ăn ngày một bữa.
Sống về thời
gian, thì mình tu tập cho đúng giờ; trong giờ đó thì không cho nó ngủ phi thời.
Bởi vì có Thầy đi ở ngoài mà, Thầy coi đứa nào mà ngủ phi thời; giờ tu mà nó gục
tới, gục lui thì Thầy gõ cửa đó Thầy vô, Thầy lúc lắc chứ đâu có để cho nó ngủ,
phải tập lại! Vì vậy mà Thầy sửa cho mấy con, rồi cuối cùng thì mấy con sẽ lo
"Coi chừng Thầy đi ở ngoài đó, coi chừng ngồi đó, chứ ngủ không được, thôi
ráng đi kinh hành", thì tự mấy con sẽ phá được.
Khi giờ ngủ,
thì Thầy cho phép mấy con ngủ. Mà giờ không được ngủ, tu tập, thì không được ngủ
phi thời. Từ đó mấy con tập làm chủ giờ giấc. Rồi, bắt đầu từ chỗ đó Thầy thấy
mấy con được, Thầy cho mấy con ở trên Tứ Niệm Xứ. Mà không được, có ác pháp,
thì ôm pháp Thân Hành Niệm đi hoài. Tu hoài chừng tới chừng mà mấy con tâm bất
động, mấy con: "Trời ơi tu chứng, nó hạnh phúc thiệt!".
Tâm nó luôn luôn không đau khổ, không có nghĩ cái gì đau khổ trong đó hết, hạnh
phúc vô cùng mà! Ráng tu tập mấy con!
(20:45) Mấy con lớn tuổi rồi mấy con tập
vẫn được mấy con, không có khó! Bây giờ Thân Hành Niệm thì cứ tập từ từ mình
tăng lên chứ đâu phải vội vàng. Bây giờ muốn tập 3 tiếng đồng hồ, nhưng mà mình
chưa quen mà tập 3 tiếng đồng hồ là tự mình giết mình, mình làm khổ mình rồi.
Nó làm sao nó khiêng nổi đâu? Cho nên mình tập từ từ tăng lên.
Đời sống của
mấy con còn tuổi trẻ là còn sức khỏe thì dễ tu lắm mấy con. Nói gì chứ bây giờ
cho mấy con tu 30 phút là mấy con dư, mấy con ráng một chút xíu là mấy con đi
được 30 phút dễ dàng. Mà chừng 1 tuần lễ sau là mấy con tăng lên được 1 giờ rồi
mấy con. Rồi tuần lễ sau nữa mấy con tăng lên 1 giờ rưỡi. Cái sức của mấy con
là còn khỏe, còn mấy cô lớn tuổi họ tăng như vậy không nổi đâu. Họ tăng từ 5
phút, không thể như mấy con được. Rồi ý chí dũng mãnh của mấy con quyết định
thì mấy con sẽ tăng lên một cách rất thoải mái dễ chịu. Rồi từ đó, mấy con có 3
tiếng đồng hồ, ôm pháp Thân Hành Niệm tu tập suốt 3 tiếng. Thời gian mà mình ngồi
nghỉ, mình tập như vậy nó đâu có buồn ngủ mấy con. Tới thời gian nghỉ thì rõ
ràng nó không ngủ. Thì ngồi chơi thôi, ngồi chơi thấy nó yên phăng phắc
à! "Trời cái tâm bữa nay sao nó dễ chịu, nó cũng không có vọng tưởng.
Mọi lần ngồi chút xíu là nó nghĩ cái này, nghĩ cái kia, nó lo lắng. Còn bây giờ
sao nó yên lặng, không thấy khởi".
Bởi vậy nó
có phương pháp chứ, nó đi vô, nó có phương pháp đàng hoàng mấy con. Cho nên mấy
con có duyên mà mấy con không tu là tại mấy con không có đủ phước, không tạo
cái duyên đó. Cũng như bây giờ mấy con có hạt giống rồi, mà mấy con không chịu
ươm, mấy con không chịu nhổ cỏ, tưới nước thì làm sao hạt giống lên thành cây.
Đó là lỗi mấy con chứ không phải lỗi Thầy. Còn mấy con bây giờ có hạt giống rồi
nên mấy con mới gặp Thầy, phải không? Cái đó là hạt giống giải thoát đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét