134- MỌI DỤC LẠC THẾ GIAN BUÔNG XUỐNG HẾT
(1:09:39) Phật
tử Kim Quang: Nhiều khi con có cái ý này: Là con thích những cái môn
khoa học. Nhưng mà Thầy nói rồi: "Đã xả, là xả hết tất cả các môn khoa
học". Thì mình còn dính vô môn khoa học, mà mình còn ham thích một cái
môn nào đó thì giống như là mình đang chạy theo danh. Có phải như vậy không Thầy?
Trưởng
lão: Đúng như vậy
con! Bởi vì còn thích cái môn nào đó, là trong đạo Phật nó buông hết, nó chỉ
còn có "tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Nó không có
một cái gì, thì nó mới được.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Ham thích cái hay, thích cái hay của những cái môn học này, môn học kia.
Trưởng
lão: Môn học
này kia hay lắm. Hay hoặc là cái bản chất mình ưa thơ văn. Trời đất ơi, hay thiệt!
Thì đó, nó cũng bị rồi.
Phật tử
Kim Quang: Sau
này con còn thấy, còn thích đi Du lịch nữa Thầy, thích ái với ham chơi vậy đó.
Rồi đến lúc mà tự nhiên có tiền trong túi cái ra ngoài đó, cái là thích đi du lịch
lắm Thầy. Cho nên Không có được ham chơi nữa, bỏ hết.
Trưởng
lão: Nó thích
đi Du lịch làm sao?
Phật tử
Kim Quang: Bây
giờ con, sau này con thấy thôi, con không dám giữ tình với giữ tiền nữa. Con
bây giờ con thấy con sợ đồng tiền lắm, không dám muốn giữ đâu.
Trưởng
lão: Nó sai đó
con, có tiền là nó sai.
Phật tử
Kim Quang: Nó
sai mình đủ thứ. Bây giờ không tiêu xài coi như là gọi là xả đó. Xả không xài,
không buôn bán, không gì nữa, thì thôi đi chơi. Vừa rồi con cũng có tiền, ra
ngoài cái nó dụ con đi chơi đủ thứ. Giờ con nghĩ: Thôi, xả luôn, biết biết mặt,
không dám. Không biết còn gì để hỏi Thầy nữa không?
(1:11:34) Trưởng
lão: Thôi! Có hỏi Thầy gì, về viết giấy thôi. Cái gì không nhớ mình viết
giấy gởi, thì thầy trả lời.
17- TÌNH CẢM
GIỮA MẸ VÀ CON
Phật tử
Kim Quang: Thầy
bữa nay, Thầy đã giúp con giải tỏa được cái chuyện kia rồi, thì con thấy, thì về
cuộc đời của con giờ cứ, ai nói gì nói, bây giờ mình phải cương quyết mình ở Việt
Nam tu tập.
Trưởng
lão: Đúng vậy
đó con! Cái đó vừa giúp mẹ con.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Rồi thực ra bà có thể bà buồn. Phải không? Đúng ra bà có thể bà buồn, nhưng mà
thực ra ý của mình là mình muốn giúp bà, chứ không phải là mình làm cho bà buồn
đâu, mình vẫn thương bà.
Rồi như Thầy
nói: "Nếu bà về Việt Nam mình có bổn phận của một người con hiếu thảo
thì vẫn ra ngoài chơi với bà, cho bà vui. Chứ không phải là mình bỏ luôn. Bỏ
luôn có nghĩa cái đó không phải."
Trưởng
lão: Không
đúng, thì Thầy dạy mấy con đạo lý đàng hoàng, mấy con! Còn mình không có vì tùy
thuận bà để đưa bà đi vào cái chỗ sai, hoặc là đưa bà theo cái tình cảm muốn của
bà, thì như vậy sai. Để cho bà phải có một cái quyết định bằng ý chí của mình
trước cái hoàn cảnh, vừa cái ý chí can đảm mạnh mẽ hơn. Chứ giờ thương con quá,
giờ lỡ xa, bây giờ lỡ con bị kêu đi lính thì bà có cản lại được không? Phải
không?
Con thấy
không? Đâu có cấm được, bởi vì bổn phận con thanh niên lớn lên phải đi lính
thôi, thí dụ vậy. Mà bà giờ muốn con bà đừng đi xa sao được. Cho nên có cái bài
thơ của người con mà đi lính, mà người con nói là con muốn chơi với mẹ như thế
này, thế này. Nhưng cuối cùng thì mẹ cứ công chuyện của mẹ, mẹ làm, mẹ không
bao giờ mà nghĩ tới cái điều mà con mong ước.
Mẹ với con
ngồi ăn bữa cơm hay hoặc này kia mẹ cũng kiếm chuyện, mẹ làm công việc này kia.
Nhưng cuối cùng khi mà gọi con nhập ngũ thì mẹ nói con hãy về. Nhưng làm sao mẹ
ơi, khi ra chiến tranh thì con phải chết, thì đứa con chết. Bà giờ có muốn sống
cũng đâu có được. Đó thực sự ra, tới giờ phút đó thì muốn con mình được gần gũi
bên mình thì không được.
Mà trong khi
con mình còn nhỏ, từ khi mà lớn lên đó thì mình lo công chuyện, nói lo nuôi con
bổn phận của mình. Nhưng không ngờ cái tình cảm nó quý báu vô cùng con. Nó
không quan trọng chỗ tiền bạc, mà nó quý báu mẹ con, ngồi nói chuyện hay hoặc
này kia đồ đó. Truyền qua những cái lời nói, cái tình cảm qua ánh mắt, qua cách
thức của con đối với mẹ. Mà đứa con thì bao giờ nó cũng nương tựa mẹ, nó thương
mẹ nhiều lắm.
(1:14:12) Nhưng
mà điều kiện là bà mẹ cứ lo công việc. Con thì mong cho hai mẹ con ngồi gần nói
chuyện với nhau trong một giờ phút nào đó thôi. Nhưng mà mẹ cứ chuyện này chuyện
kia, rồi lo bếp nước, dọn cơm lên, rồi lo ăn, rồi dọn dẹp, không có tâm tình mẹ
con. Cho nên là về tinh thần. Trời đất ơi coi vậy cái tình cảm nó hơn là ăn uống
đó con.
Cái tình cảm,
cái tinh thần nó độc lắm. Nhưng mà điều kiện ở đời nó không vậy, mà ta lo cái sống
thôi. Lo cho nhà cửa mình để không thua sút ai, rồi lo cho đồ đạc trang trí rồi
cho đẹp đẽ. Nhưng mà cuối cùng với con mình thì nó khao khát. Thầy nói: "Thật
sự đứa bé nào nó cũng khao khát cái tình mẹ".
Nói, hai người
mẹ con nói với nhau lời nói này kia, chỉ chút vậy thôi. Mà bữa nào cũng có để
dành, thí dụ như để dành một giờ hay nửa giờ dẫn con mình đi chơi công viên
chút rồi về, vậy chứ đứa con khoái lắm.Hơn là bỏ mặc, ôi thôi cũng: “Mấy
đứa đi chơi đi, để mẹ lo công việc nhà”. Chưa đúng! Nó thích đi với mẹ
lắm, nhưng mà bà mẹ từ chối.
Không Thầy
nói thật sự mà cái tình cảm, bởi vì Thầy nghiên cứu những cái tâm lý của con
người. Thầy biết đứa bé nào từ lớn đến nó trở thành một thanh niên đi nữa, cái
tình thương của mẹ nó đối xử rất là thương. Đứa nào cũng vậy, nó cũng thương mẹ.
Bởi vì làm như là người mẹ là gần gũi nhất, bởi vì ôm ẵm nó, nuôi cho nó lớn
khôn, mà không gần.
(1:15:54) Phật
tử Kim Quang: Khi mà kêu cái gì, là cũng kêu mẹ không à! Kêu cầu cứu
Trưởng
lão: Kêu mẹ!
Phật tử
Kim Quang: Kêu
cầu cứu!
Trưởng
lão: Kêu mẹ, cầu
cứu, đúng vậy con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét