135- CUỘC SỐNG GIA ĐÌNH NHIỀU CHUYỆN KHÓ XỬ
Phật tử
Kim Quang: Thầy!
Có một trường hợp này nữa mà con để ý, mà qua cái lời nói của mình, mà mình thật
ra mình không có ý, nhưng mà người ta hiểu lầm, rốt cuộc mình làm cho người ta
khổ. Đó là khi mà mình thích, mình thích một cái gì thì mình nói ra cái thích của
mình. Nhưng mà cái người nghe thì họ không nghĩ là nghĩ đơn giản là mình thích,
nhưng mà người ta nghĩ về cái khía cạnh mình không thích.
Giả sử như
con nói con thích sống với ba, nhưng mà ngược lại họ hiểu là con không thích sống
với họ. Thầy hiểu ý của con nói không? Có nghĩa là khi mà mình nói một chữ
thích thì có nghĩa là nó cũng có thể là đồng nghĩa với cái chữ không thích. Một
cách khác thì giả sử như mợ con chẳng hạn, hay thím con chẳng hạn, muốn con qua
sống với thím.
Nhưng mà xưa
giờ con sống với ba con quen rồi. Kiểu như con, thì con phải sống với ba, chứ tại
sao mẹ con muốn con sống với thím con? Con thì con sống với ba con. Thì khi mà
mẹ con nói là con phải qua thím con sống, thì thím con viết cái thơ đó là mẹ có
gởi gắm như vậy.
Thì con nói
con đã sống với ba quen rồi và rất là vui vẻ. Thì khi mà con nói con thích như
vậy đó, thì thím con lại hiểu là con không thích sống với thím. Có nghĩa là khi
mình nói mình thích một cái gì, thì người khác lại hiểu theo kiểu không thích.
(1:17:24) Trưởng
lão: Hiểu mình không thích họ.
Phật tử
Kim Quang: Không
thích họ, vậy thì rút cuộc cái là mình làm cho họ lại tăng ác pháp lên. Vậy thì
trong đạo Phật đó Thầy, nó có cái cách nào để mà dạy cho mình có đủ trí tuệ để
nhận biết được khi nào nói một cái gì, mình đang nói một cái sự thật. Nhưng mà
đúng ra là cái sự thật nó làm cho người khác hiểu nhầm, phải không? Hay là cái chuyện
đó là cái chuyện cũng về ta, là người ta suy luận, người ta suy tưởng ra như thế
nào đó là chuyện của người ta.
Trưởng
lão: Theo Thầy
thấy, mình thành thật nói. Thí dụ như con, bây giờ đó con, mình không làm theo
ý muốn của người khác được. Tại vì bây giờ, như bây giờ con sống với ba con đi.
Nhưng mẹ con không muốn, mới bảo con sống với dì đi ha, hay thím đi. Thì bắt đầu
thì bà thím bà mới nói với con để con qua bên thím ở.
Đó vậy đó, tức
là mẹ con thì không muốn con ở với ba, mà muốn ở với thím hơn, thì ý vậy đó.
Nhưng bây giờ con nói con ở với ba, thì bà thím sẽ nghĩ rằng mình không ưa bà.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Chứ không phải là mình không muốn. Thiệt ra mình không muốn, nhưng mà mình đang
nói là mình sống ở đây vui vẻ là mình không muốn mất lòng làm cho ba buồn.
Trưởng
lão: Thì thực sự
ra, thì cái điều đó là tự họ tạo lấy cái khổ, nhưng mình thành thật mình nói
con, họ tự nghĩ cái đó là nghĩ sai. Chứ không phải là mình không muốn ở với bà.
Nhưng mà có cái điều kiện là hiện giờ mình sống với ba nó quen rồi, nó quen rồi.
Người ta sống có tình cảm của người ta đối xử như vậy, bây giờ đùng không cái
đi chia rẽ ra đi ở chỗ khác, rồi ba con nghĩ sao?
Phật tử
Kim Quang: Thì
bởi vậy, con nghĩ ba con nghĩ sao bây giờ?
Trưởng
lão: Đâu có được
làm cái chuyện này.
Phật tử
Kim Quang: Mà
người ngoài nghĩ là con với ba con có chuyện lục đục gì nữa.
Trưởng
lão: Chứ sao!
Xung quanh người ta nghĩ khác nữa. Thành ra tốt hơn mình ở đâu đó, bà nghĩ thì
bà chịu đi. Chứ còn riêng tui đó thì tui phải làm đúng, tui làm đúng với cái thật
của mình. Bây giờ tui sống với ba, thì tui sống với ba thôi.
Phật tử
Kim Quang: Thì
mỗi lần con ra Sài Gòn con ở, về thành phố thì con ở nhà ba.
(1:19:40) Trưởng
lão: Có vậy thôi, nó thành quen rồi sau đó rồi họ cũng không trách
mình nhiều. Nhưng mà có điều kiện mà con không tùy thuận thì mẹ con cũng buồn.
Nhưng mà điều kiện, không phải tùy thuận như vậy.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Mà từ mẹ ghét, rồi cũng bắt con phải ghét ba nữa.
Trưởng
lão: Cái đó
không được đâu!
Phật tử
Kim Quang: Thì
cái đó con nghĩ: Không được rồi!
Trưởng
lão: Cái đó
không được. Mình phải, đừng có lôi cuốn theo ác pháp.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Đừng có để bị lôi cuốn vào ác pháp.
Trưởng
lão: Cái đó là
cái ác pháp rồi, mà mình tùy thuận cái ác pháp để mình bị lôi cuốn vô thì không
được. Như bây giờ con bỏ ba con đi, con ở nhà thím con, thì cái tình của người
cha mà sinh mình ra, thì nó sao đây? Con phải hiểu chứ! Con phải hiểu cái công
ơn cha mẹ mà, đâu có bỏ được. Mẹ với ba như thế nào thì đó là cái nhân quả, là
cái việc của ba mẹ, con không tham dự.
Nhưng con là
con đó, thì đối với mẹ, con thương mẹ, đối với ba, con thương ba. Thì giờ con ở
với mẹ hoặc con ở với ba, ngoài ra không có hai người này thì con mới phải ở với
thím hoặc người nào khác, bà con. Chớ còn ba mẹ con còn thì con không thể ở với
ai hết. Như vậy nó mới đúng cách.
Cho nên mấy
người buồn, hay này kia, con không theo mẹ được. Bằng cách mẹ bảo con ở xa ba
thì không được. Mẹ ghét ba, mà bắt con cũng ghét ba luôn thì đâu có được, không
được!
Phật tử
Kim Quang: Bởi
vậy, con cũng suy tư như vậy đó Thầy.
(1:21:13) Trưởng
lão: Con là một cái sợi dây nối liền, mà ba mẹ có thể còn một chút,
còn một chút tiếp nhau. Chứ để nếu mà không có con đó, mà con lại theo mẹ đi nữa,
thì mẹ với ba đâu còn cái mối dây đầu tiên của hai người gặp nhau.
Nó còn một
cái kỷ niệm của nó còn sâu sắc như vậy, mà con là sợi dây để nối lại những cái
kỷ niệm đó, mà bây giờ con lại bị cắt đứt luôn, vậy thì thôi. Bây giờ nói theo
mẹ nó rồi, có phải không? Con thấy không? Thằng đó, tao cần gì nó nữa.
Phật tử
Kim Quang: Không!
Nếu giả sử mà mẹ con về Việt Nam, thì nếu mà con sống với mẹ thì ba con không
có ý kiến gì hết.
Trưởng
lão: Không ý kiến
gì hết!
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Chắc chắn là không có ý kiến, ba con hoàn toàn đồng ý chuyện đó nữa.
Trưởng
lão: Chứ bây giờ
con sống với thím thì không được.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Thì đó con thấy như vậy.
Trưởng
lão: Sai, không
đúng! Con đi đâu thì con cũng về ba con. Thì đúng! Cái đạo, nó đúng cái đạo.
Còn đi ở chỗ khác là không được. Dù là nhà ba con có khó khăn cách gì con cũng ở.
Phật tử
Kim Quang: Dạ
đúng rồi! Dù cho con có nằm dưới đất con ngủ, con cũng ở.
Trưởng
lão: Cũng ở! Thầy
nói cuộc đời khó xử lắm.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Nó khó xử thật. Mà mình thấy cũng hay, thật ra cũng hay chứ không có gì hết.
Qua đó mình học hỏi được nhiều cái cách xử sự, cách xử lý, cách nhìn nhận cuộc
đời đó Thầy. Với lại áp dụng Phật pháp cho cuộc sống, cũng học hỏi thêm.
(1:22:49) Trưởng
lão: Cũng nhờ hoàn cảnh để cho mình, mình đem cái Phật pháp mình áp dụng
vào đời để mình được giải thoát, được bình an. Mình mới thấy Phật pháp sao dạy,
cái gì nó cũng có sẵn sàng để mình đối trị. Đó! Chứ còn nếu mà không chuẩn bị sẵn
sàng những cái phương pháp vậy, chắc con người khổ lắm.
Mà đúng
ngoài đời khổ thật con. Họ không biết Phật pháp là họ khổ lắm, họ sống trong
đau khổ, họ không có những cái giây phút an vui như mình được. Kể ra là mình là
những người may mắn!
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Con thấy con may mắn quá, Không còn gì hơn nữa!
Trưởng
lão: Rồi! Bây
giờ vô nghỉ con.
19- LỜI CHÚC
SỨC KHỎE THẦY
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Con cảm ơn Thầy nhiều! Sự thật để cho mình lần ra được.
Trưởng
lão: Thôi! Xá
Thầy thôi con!
Phật tử
Kim Quang: Thầy!
Thầy nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe nghe Thầy, hôm qua cô Út nói nay Thầy cũng yếu.
Trưởng
lão: Thầy già rồi
con! Bữa nay Thầy biết Thầy ăn ít, là Thầy biết cái cơ thể nó yếu chứ. Mọi lần,
thí dụ như Thầy ăn hai bát, bữa nay Thầy ăn một bát, Bây giờ ăn nửa bát thì phải
yếu đi, nó lớn là ăn ít lại.
Phật tử
Kim Quang: Mà tự
nhiên hả Thầy? Hay sao?
Trưởng
lão: Tự nhiên
mình nó không đau, không bệnh con. Làm như cái bao tử nó càng ngày càng rút lại
nhỏ. Mình thích ăn thêm một cái gì là nó no quá liền. Nó ăn bấy nhiêu đó cũng vẫn
khỏe à.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Cái quan trọng là Thầy thấy khỏe là bọn con mừng.
Trưởng lão: Sức khỏe không có gì hơn. Mới
Thầy biết là cơ thể đến khi mà nó ăn ít, đến khi nó khô thôi. Nó không ăn nữa
là nó khô.
Phật tử
Kim Quang: Bây
giờ con mới thấy điều này, có lần con thấy lúc mà Thầy nói chuyện đó Thầy, cái
đầu Thầy nó lắc lắc là bị sao vậy Thầy?
(1:24:35) Trưởng
lão: Đó là cái dây thần kinh đó, nó điều khiển theo cái nhịp kinh cái
đầu thôi.
Phật tử
Kim Quang: Có
phải khi mình già là ai cũng bị như vậy không?
Trưởng
lão: Đúng rồi
con! Già yếu rồi đó, nó không có đủ sức giữ đó.
Phật tử
Kim Quang: Hôm
nay bình thường, con thấy nó ít hơn. Nhưng mà bữa trước, sau khi gặp Thầy con
thấy sao Thầy lúc nói chuyện cái đầu Thầy nó lắc lắc.
Trưởng
lão: Cái đó là
Thầy cũng biết đó, Thầy cảm nhận được, rồi bắt đầu Thầy tác ý đó nó vẫn giữ được,
cho nên ấy thì nó lại run hơn, con!
Phật tử
Kim Quang: Thôi,
Thầy cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé Thầy! Còn con vẫn phải cố gắng tu tập để giữ
cho được tâm bất động.
Trưởng
lão: Đúng đó
con!
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét